Saturday, April 19, 2008

HỌ CẦN YÊU THƯƠNG

Cũng từ cha mẹ sinh ra
Mà sao thân họ thây ma thế này
Thân thể thiếu chân thiếu tay
Da dẻ lở loét, mày đay đầy mình
Họ bị xa lánh tội tình
Gia đình xua đuổi, cắt tình anh em
Có người không chịu khổ thêm
Liều mình tự vẫn hòng quên đời nay
Có người cực khổ vơi đầy
Bị chôn dưới đất, vẫn ngây ra cười
Có người tự tử nhiều lần
Điện giật, dao kéo, đâm sâu xiên mình
Chỉ mong rồi sẽ hồi sinh
Sang trang đời mới bình minh rạng ngời
Người chết thì hết rồi thôi
Người sống đau khổ, ôi rồi tủi thân
Khóc than rồi lại âm thầm
Cho mù hai mắt, cho tan thân sầu
Đôi khi gạn hỏi vì đâu
Họ khóc ,họ nói vì đời bỏ quên
Họ mong ,họ sẽ được luôn
Có ai, ai đó chăm nom cận kề
Để cho đời bớt bộn bề
Cho hồn họ đỡ tứ bề đau thương
Xin bạn lữ khách trên đường
Giúp cho một chút tình thương làm quà.
Hiếu Ngọc-Văn Môn-Thái Bình

Tâm sự của tôi
Cuộc đời ai cũng có rất nhiều hồi ức, có nhiều kỷ niệm mà cũng có nhiều biến cố mà mãi về sau này, mỗi khi nhắc lại ta cũng không sao cầm được nước mắt. Cũng như cuộc đời tôi vậy.
Sinh ra từ lâu rồi, tôi sinh ra từ chi thể của Mẹ tôi, tôi là con út trong một đại gia đình lớn, rất lớn các bạn ạ ''
Gia đình tôi tuy đông con, nhưng Mẹ tôi vẫn cố nghĩ cho tất cả anh em chúng tôi những cái tên thật đẹp. Anh em tôi có những người rất to béo, mập mạp, nhưng cũng có những người bé xíu như tôi và một vài anh em khác nữa. Anh em tôi có người tính rất phóng khoáng, hiền hậu nhưng cũng có những người rất chi là nóng nảy. Có người gặp toàn may mắn trong cuộc sống nhưng cũng có những người gặp toàn điều rủi ro, đau khổ thôi. Tôi là một ví dụ.
Sau khi Mẹ tôi cho ra sống tự lập, tôi hăm hở, tươi sống, hăm hở phát triển. Tuy không được tráng lệ với những toà nhà cao ốc, những lâu đài tráng lệ, hay những bãi cát khô khan. Trên tôi được bao phủ bởi màu xanh của bạt ngàn rừng chuối, thấp thoáng là những ngôi nhà đơn sơ, bé nhỏ của những người nông dân hiền hậu. Cuộc sống cứ thế trôi đi trên tôi với những âm thanh âm ỉ, êm đềm của những đôi bàn chân xinh xắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt biến đổi tôi, cho tôi lên một thân xác mới. Thật là hoà bình và tĩnh lặng.
Cho đến một ngày, tôi chợt giật mình khi có những người lạ mặt đem đến trên tôi những con người xấu xí, bẩn thỉu và đáng kinh tởm. Trông họ như những con quái vật vậy. Tôi cũng thấy gai rợn hết cả xương sống lên. Tôi oằn lên ,oằn xuống và rên siết khi có những bàn chân kỳ lạ, những đôi bàn tay khác thường tác động tới tôi.
Họ bị những người lạ mặt đưa đến, lôi sềnh sệch, đun đẩy, đối xử rất thậm tệ. Trông những người đưa những người xấu số này đến mặt hằm hằm, nhìn những người đó với ánh mắt căm ghét ghê tởm. Còn những người tội nghiệp kia thì van nài, khóc lóc và lạy lục nhưng họ không tha. Họ đẩy ra và luôn mồm:
- Đồ con hủi ! Chết đi đồ con hủi !
Cảnh tượng trông thật thảm thương. Lúc đầu tiên tôi chỉ phải đón có vài người lở loét, cụt kịt, nhưng càng về sau càng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Có nhiều người trông cụt hết cả chân, cả tay bò lê lết ăn xin mãi mới đến được chỗ tôi. Họ khổ lắm. Họ vừa bò, vừa khóc, vừa kêu trời, trách trời. Nước mắt họ rơi trên tôi làm tôi lạnh toát. Tôi cũng khóc theo họ. Tôi thương họ lắm.
Mỗi con người, mỗi số phận và mỗi định mệnh. Những con người đến chỗ tôi đều bị xa lánh, bị hắt hủi, bị đuổi giết bởi dân làng, bởi người thân, nhưng may mà thoát được. Có người bị bức tử, nhảy xuống sông quyên sinh nhưng lại được cứu sống như bà Khế, ông Cân.
Thật trớ trêu vì nghịch cảnh xô đẩy, họ đau khổ, họ kêu than, tôi thương họ lắm. Nhưng cũng giống như họ, tôi cũng đau khổ. Tôi bị anh em tôi xa lánh và ngăn cách tôi bằng những tường rào, những dòng sông lạnh buốt. Tôi cũng đau khổ. Tôi tìm về với mẹ, Mẹ bảo tôi:
- Đừng sợ, hãy cứ là mình con ạ, con hãy cứ yêu và cầu nguyện cho anh em con - những người bỏ rơi con, xa lánh con. Rồi đến một lúc nào đó, Mẹ tin các anh em sẽ hiểu con. Còn Mẹ, nay Mẹ ban cho con một cái tên mới. Thay vì cái tên Trại Chuối, nay Mẹ cho con cái tên Văn Môn - Văn Môn - cánh cửa văn học - Văn Môn - cánh cửa lòng nhân ái.
Hãy vững tâm con ạ, Mẹ luôn ở bên con.
Nghe lời Mẹ khuyên, tôi quay về chốn cũ bắt đầu một cuộc sống '' người cùi''. Lúc đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng họ cứ ở trên tôi, tôi không làm thế nào đuổi họ đi được. Nhưng sau tôi lại thấy thương họ, tôi thương họ, vì họ không nhà cửa ,không người thân, họ bị xa lánh và trông đáng thương. Tôi nghĩ, tôi bị anh em xa lánh, tôi còn có mẹ để chia sẻ, được nghe Mẹ khuyên,nhưng còn họ, họ không có ai cả. Họ đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Ở với những người phong, tôi được chứng kiếm rất nhiều cảnh đời hết sức éo le và cay nghiệt.
Có cụ Lữ, tự tử hai lần bằng điện và dao bầu mà không chết.
Hay cụ Tâm bị con cháu bỏ rơi đến suốt đời
Hay cụ Bớp mù cả hai con mắt, hai chân và hai tay cụt ngón
Cụ Quyên 87 tuổi mà chưa bao giờ được ai đó quan tâm, yêu thương. Rất nhiều, rất nhiều cảnh đời đau khổ nữa.
Ngày ngày tôi bị đánh thức bởi những tiếng huỵch mạnh của những đôi chân giả hay những tiếng rơi vỡ của những dụng cụ sinh hoạt của các cụ do đôi tay tàn tật gây ra. Tiếng bước chân đi liêu xiêu trên đất, những bàn tay soa lên mặt tôi thành những đường phẳng lì nhỏ hẹp. Và trải qua bao nhiêu năm tôi đã ôm vào lòng mình những người bệnh cùi như vậy, nhưng ngặt một lỗi đám tang của họ sao mà buồn thế.
Trong cái nắng oi ả của mùa hè, chiếc xe tang đi nhanh, vội vã để lại đằng sau lơ thơ vài người con mà họ đau phải là con khi bố mẹ họ qua đời, họ không mảy may thương tiếc, lại còn đi thật xa cái quan tài, đỏ chói mang cái xác một người thân hủi của mình trong đó. Họ không khóc thì thôi lại phán lên một câu chua xót :'' thế là ta hết nợ ''
Tôi nghe thấy mà bực mình, tôi điên lên và ước chi người nằm trong cái họp đỏ chói đó là những người con bất hiếu như họ. Không biết, khi nắm trong quan tài đó, những linh hồn đó nghĩ gì? liệu họ có chua xót ngậm ngùi cho số phận của mình không? hay có nhiều cụ, không con cháu, không gia đình, khi chết chỉ vài các thủ tục đơn giản là họ vĩnh viễn trong tầng đất sâu là tôi. Đau khổ quá, thương tâm quá!
Nhưng với tôi, để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc là một loạt những tình cảm bạn hữu, sẻ chia giữa những người xa lạ dành cho những người trại phong. Những ông bà đó cho tiền, xây nhà, chu cấp tiền ăn uống cho các cụ. Nhiều đoàn từ mãi miền đất anh em tôi vượt gianh giới sợ hãi để đến động viên an ủi những người phong nên tôi cũng thấy vui cho họ.
Sống với những người bệnh phong đau khổ có lẽ tôi cũng bị mắc phong rồi. Anh em tôi vẫn xa lánh tôi, nhưng Mẹ tôi lại càng yêu thương tôi hơn, an ủi tôi nhiều hơn.
Các bạn ạ, bây giờ các bạn đã biết tôi là ai chưa? Tôi là đất Văn Môn đây. Và Mẹ yêu dấu mà tôi nói đến là Đất Mẹ đấy.
Tôi là đất, tôi yêu quý những gì thuộc về tôi, sống trên tôi, tôi yêu quý những con người phong cùi bị xa lánh, bị khinh rẻ và đau khổ này.Bởi lẽ thế giới không tình yêu là một thế giới chết, con người không tình yêu là một con người vô tâm. Và tôi mong rằng các bạn sẽ yêu thương những người xung quanh mình và đặc biệt là những người có số phận đau khổ,nghiệt ngã hơn các bạn. Đừng xa lánh nhưng hãy đến bên họ để sẻ chia, để động viên, khích lệ họ để họ vui sống lạc quan tin tưởng vào cuộc đời. Đôi khi chỉ một cái nhìn đầy yêu thương của bạn làm cho ai đó ấm lòng hơn và có thêm nghị lực để sống.
Tôi là đất, tôi sẽ ôm trọn tất cả các bạn và xử lý các bạn nếu các bạn không yêu thương nhau.
Xin đừng để cho những linh hồn đau khổ dưới những ngôi mộ lạnh lẽo kia nói chuyện với nhau là: '' Tôi đến chết mà vẫn chưa được yêu thương ''
Bùi Thị Hiếu Ngọc - Văn Môn-Thái Bình


CÔ ĐỘC ?
Bùi Hiếu Ngọc

Bạn có bao giờ bị ai đó bỏ rơi chưa ? Nếu đã một lần bạn bị bỏ rơi bạn sẽ có cảm xúc như thế nào ? Tôi đoán có lẽ bạn sẽ cảm thấy rất cô đơn , tủi thân , đau khổ và chán trường đúng không? Nhưng tôi lại nghĩ bạn sẽ có được sự ủi an từ những người thân trong gia đình bạn . Còn những người phong ở quê tôi thì ngược lại : họ bị bỏ rơi , cô đơn suốt cả cuộc đời
Bạn thử nghĩ xem khi bạn gặp một ai đó , một người nào đó lang thang , liêu siêu ngoaì đường hay ngồi vạ vật ở một con đường hoặc trước cổng một ngôi nhà , bị con cháu bỏ rơi, bị xa lánh . Bạn có thương họ không ? Hay đó chỉ là những cảm xúc đột ngột dâng trào trong thương cảm sau đó bạn lại ngoảnh mặt đi như thể không có chuyện gì xảy ra?Đã bao giờ bạn phải khóc vì bạn cô độc , khóc vì thế giới xung quanh sao lạnh lẽo đến vậy . Bạn phải sống trong nỗi tủi nhục , đau khổ vì bạn bị con cháu mình bỏ rơi. Bạn sẽ làm gì?
Đó cũng là hoàn cảnh của rất nhiều cá nhân trong xã hội nhưng xin bạn về Văn Môn chúng tôi . Bạn sẽ cảm nhận được những điều tôi chia sẻ cùng các bạn là đúng. Và xin hãy gặp nhân vật chính của câu chuyện mà tôi muốn kể cho các bạn nghe hôm nay . Đó là bà Nguyễn thị Tâm hiện đang sống tại Văn Môn
Bà Nguyễn thị Tâm sinh năm 1928 tại Hưng Yên nghèo nàn . Ngày ấy đói lăm , cơm không có mà ăn toàn phải mò cua bắt ốc bán lấy tiền mua được một , hai lon gạo nấu cháo ăn mấy ngày liền hoặc phải ăn củ chuối , khoai rai . Cuộc sống hết sức cơ cực Bà là con thứ ba trong một gia đình có 4 chị em , gia đình nghèo đói lại đông con nên bố mẹ bà sơm qua đời vì kiệt sức trong nạn đói . Chết rồi nhưng không có tiền để mai táng nên chị em bà đành bọc thây vào manh chiếu rách để chôn đi . Đau khổ quá sức!
Cuộc sống không bố mẹ khiến bốn chị em bà lận đận , khó khăn không biết phải đương đầu với cuộc sông như thế nào . Và cũng trong nạn đói ấy hai chị gái và en trai bà cũng đã ngã gục vì đói khát
Từ đó bà Tâm trở nên không gia đình . Cuộc sống trở nên vất vả với một cô bé Tâm 10 tuổi , hàng ngày cô bé lang thang đi kiếm ăn ,đi làm thuê , mò ốc , nhặt khoai rãi ăn cho qua ngày . May sao sau đó cô bé được ông chú ruột mang về nuôi để bế con cho ông ấy , cuộc sống dường như an nhàn hơn vì từ nay cô bé có chỗ để nương tựa.
Đến năm 18 tuổi như bao người con gai cùng trang lứa , cô Tâm cũng muôn có ai đó để yêu thương , cũng muốn có ai đó để bầu bạn suốt đời .Nhưng số phận lại thật trớ trêu vì những lúc cô tưởng như hạnh phúc đang gõ cửa trái tim thì cũng là lúc cô đau khổ nhất.
Vào năm ấy cô đột nhiên mắc một căn bệnh rất kỳ lạ : chân tay đột nhiên xuất hiện những đồng xu loang loang , đỏ rực , toét ra và chảy máu . Nhưng cô lại không thấy đau vì ở những vùng da ấy không còn cảm giác gì hết - Như thế đã làm cho cô sợ lắm rồi , cô khóc lóc nhưng cũng chỉ thì thà thì thụt trong lúc trông các em nhỏ mà thôi chư chẳng dám thổ lộ với ai cả , cô giấu chú thím nên họ không hay biết gì cả . Nhưng rồi có một lần đang khi nấu cám lợn đột nhiên đốt ngón tay của cô rụng xuống . Do tay không còn cảm giác nên cô không hay biết gì cả cho mai đến khi rửa tay thì "ôi thôi" Bà nhớ lại :
" Tôi chết điếng cả người , tôi kinh hãi , hoảng hốt rồi tôi ôm mặt oà lên khóc . Tôi đau như ai đó cầm dao đâm vào trái tim tôi. Tôi oà khóc . Tôi nghĩ thế là hết . Giờ thì chẳng thể dấu nổi ai nữa "
Lần đầu rụng một đối ngón tay , rồi theo thời gian hai bàn tay của cô dần dần hết ngón . Trông rất khiếp sợ.
Khi phát hiện ra cô Tâm bị bệnh cả nhà ông chú sợ hãi cho ra một góc vườn sống . Đến bữa ăn cơm họ để cho cô ngồi ăn cùng với đàn chó của họ . Họ đưa cơm cho cô bằng những cái bát mẻ , toàn cơm thừa canh cặn , hỗn độn đủ thứ.
Cô khổ lắm . Nhưng đau khổ hơn là khi bị hàng xóm nhìn cô với con mắt xa lạ , lạnh lùng . Những con mắt nhìn cô khi bỉ , họ coi cô như con quái vật vậy . Họ đặt cho cô cái tên là "Con Hủi "
Nên khi ra ngoài đường cô thường e rè , sợ hãi giống như là đang bước vào 1 nơi băng giá , lạnh lẽo của sự vô tình
Gia đình ông chú của cô Tâm thì dần dần mất khách vì họ không dám vào nhà có chứa "Con Hủi"
Cô Tâm bị bỏ rơi ngoaì vườn cô độc ăn uống phaỉ tự kiếm nếu như không muốn ăn cơm thiu nhà ông chú. Có những lúc nhìn bạn bè cùng trang lứa vui cười chuyện trò , cô thèm lắm . Cô nghĩ đến những ngày xưa cùng chơi với họ , cùng chăn trâu , cắt cỏ sao mà vui vậy thế mà bây giờ khi nhìn cô họ lại bỏ chạy , xa lánh . Cô oà khóc , nghĩ về cảnh đời của mình thật là đau khổ , mới 20 tuổi đầu cô đã phải gánh chịu căn bệnh phong gơm ghiếc . Đã không ít lần cô ra sông tự tử để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ này nhưng lại không dám vì cô thâý mình cần phải vươn lên trong cuộc sống và không thề buông xuôi tất cả được
Âm thầm sống một mình nơi túp lều rách ngoài vườn , đối mặt với sự cô đơn và đau khổ được 10 năm thì cô được những người cán bộ y tế ở đó tìm và vận chuyển sang Văn Môn . Nghe tin ấy cô Tâm khấp khởi mừng vì tư đây cô sẽ thoát khỏi cái" biển chết " ấy . Cô hăm hở đi tới Văn Môn như một sự mời gọi mau mau lên đường.
Không còn sống những ngày lạy lục van xin, không con sống những ngày chui rúc , không còn nghe tiếng "Con Hủi" đau xót nữa , tâm hồn cô như được tái sinh mới lạ
" Nhờ BGĐ bệnh viên phong da liễu Văn Môn đã giúp đỡ cho những người phong chúng tôi có cơm ăn , áo mặc và có đươc một cuộc sống như ngày hôm nay
Đến Văn Môn tuy vẫn bị bệnh tật cắn xé rất nặng nề , đau đớn nhưng tôi vẫn chịu đựng được vì tôi tin vào cuộc sống "
Đã bao ngày sống ở Văn Môn ,tuy vẫn một thân một mình , ngồi như tượng trên giường bệnh nhưng bà Tâm vẫn nghe đài để bắt các thông tin về Viêt Nam và thế giới . Bà cho biết :
- Bây giờ còn rất nhiều người có hoàn cảnh éo le hơn chúng tôi. Họ bị cô lập , mất tự do , bị tàn sát , lang thang đầu đường như chúng tôi ngày xưa . Họ cũng thật khổ . Tôi thiết nghĩ nếu thế giới này tràn ngập tình yêu, sẻ chia, và giúp đỡ thì xã hội này sẽ tươi đẹp biết bao
Bây giờ bà Tâm đã 79 tuổi , hai bàn chân , bàn tay đã cụt nhưng bà vẫn rất cô độc . Cách đây ba năm có một người cháu sang thăm bà , sau khi ngồi giường được 30 phút anh ta đột nhiên đứng dậy mặt tái xanh vì một con vật gì đó đốt vào mông anh ta và anh ta cho nó là con hủi nên từ đó không bao giơ trở lại thăm bà nữa
Cứ nói đến "Con Hủi " là bà Tâm lại khóc, nước mắt chảy ra tran xuống hai gò má nhăn nheo , già nua , rồi hai bàn tay mất ngón lại ép chiếc khăn thật chặt để lau nước mắt. Không đi lại đuợc nên lắm lúc bà Tâm cũng tủi thân .Lúc ấy bà lại thở dài và an ủi mình . Có lẽ bà cũng không muốn chấp nhạn cuộc đời đó đâu nhưng âu cũng là số phận
Con người chẳng có ai là toàn diện , toàn mỹ cả . Và đôi khi cũng mắc phải những sai lầm, nghịch cảnh mà không phải ai cũng có sức mạnh để vượt qua. Cũng như bà Tâm vậy , vượt qua chiến thắng bệnh tật đã là một điều khó nhưng có được tinh thần yêu sự sống thì càng khó hơn
Tôi thiết nghĩ : Đến một lúc nào đó bạn hoặc tôi ở vào hoàn cảnh như thế thì sao nhỉ? Liệu chúng ta có thể sống như bà ấy không ? Tuy cô độc suốt đời nhưng cô độc trong lạc quan tin tưởng và yêu thương. Tôi mong rằng ngay từ bây gìơ chúng ta hãy cùng nhau tích thêm thật nhiều yêu thương, đóng gói thành một món quà đem tặng lại những ngưòi bệnh phong hay những người nghèo khổ xung quanh chúng ta nhé . Nếu được như vậy thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng đi phần nào , đúng không các bạn ?

.