Thursday, September 4, 2008

HÃY CHO EM NGÀY MAI !

HÃY CHO EM NGÀY MAI !
Bùi Hiếu Ngọc

Photobucket

Trẻ em là nguồn vui, nguồn hạnh phúc vô giá cho các bậc cha mẹ, vì chúng chính là hoa trái, là kết quả của tình yêu giữa cha và mẹ. Mới chỉ là trong trứng nước, mầm sống ấy đã đem lại cho các ông bố, bà mẹ một niềm vui, hạnh phúc và một dự tính cho tương lai tốt đẹp cho sinh linh nhỏ bé, yếu ớt ấy.

LOVE


Khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc niềm vui và sự lo toan được mang đến cho các bậc cha mẹ: "Con mình sẽ như thế nào? Chúng giống cha hay mẹ chúng nhỉ? Con mình sẽ lớn khôn như thế nào? Chúng sẽ vào trường nào, rồi sẽ làm gì khi chúng lớn...???" Một loạt những câu hỏi cứ xoay quanh trong ý nghĩ. Cảm tạ Ông Trời khi đã cho con người được món quà đáng yêu và quý giá đến như vậy! Theo thời gian và đặc biệt trong sự dạy dỗ của gia đình (là chiếc nôi đầu tiên), của những người xung quanh, trẻ thực sự bắt đầu lớn lên về hình hài và tâm trí. Mới ngày nào cất tiếng khóc "oe oe" chào đời, thoắt một cái trẻ đã tập lẫy, tập bò rồi tập đi, tập nói ... Ôi những âm thanh phát ra từ cái miệng xinh xắn mới dễ thương là dường nào! Có lẽ đây cũng là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi bậc cha mẹ.
Là cha mẹ ai cũng mong sao cho con mình khoẻ mạnh, ngoan ngoãn và đầy lòng hiếu thảo, vì các con chính là “ngày mai” của cha mẹ. Mỗi bước con đi, mỗi tiếng con cười, mỗi lúc con khóc... chính là lúc con trở nên niềm an ủi của cha mẹ, con có biết không?


Photobucket


Vì vậy, trẻ lớn lên khoẻ mạnh, khôn ngoan, đó là một mong ước lớn của mẹ cha; không cha mẹ nào mong muốn con cái của mình khi sinh ra lại mang bệnh tật, hay chết chóc. Trẻ khoẻ - gia đình hạnh phúc. Trẻ đau ốm - gia đình suy sụp.
Đứng trước cổng một trường học tôi thấy các em nhỏ sao mà xinh đẹp, duyên dáng và đáng yêu quá: quần áo, đầu tóc gọn gàng, cặp sách xinh xinh, chúng được cha mẹ đón về nhà với nụ cười còn tươi trên môi. Tôi thầm nghĩ cuộc sống này tươi đẹp biết bao! Trẻ em thật hạnh phúc và sung sướng, tôi thầm cảm tạ Ông Trời vì những thiên ân đó.
Cho đến một ngày mùa đông, tại Văn Môn - nơi tôi đang tâp việc, sau giờ giao ban buổi sáng, trước sự ngỡ ngàng và sợ hãi của số ít người. Vì trước mắt tôi lúc đó là hai gương mặt già nua, bé nhỏ, gầy gò, ốm yếu, da tróc vẩy và đỏ rực, nhất là mái tóc không còn là tóc, mà dường như nó đã khiêm nhường ẩn mình trong một lớp chất sừng dày cộp. Hai hàng lông mi không tồn tại nữa, đôi mắt to đỏ ngầu trông rất đáng sợ, đôi bàn tay nhỏ bé, gầy gò bé tẹo, ngón ngắn ngón dài trông cũng không phải là tay nữa. Một em thì một con mắt dường như đã lòi hẳn ra nhìn mờ mờ, ảo ảo.
Nếu ai lần đầu tiên nhìn thấy hai em nhỏ chắc có lẽ cũng bàng hoàng, giật mình sợ hãi như tôi vậy! Nhìn hai em, tôi cứ nghĩ hai em đến từ một hành tinh khác. Sau lớp quần áo cũ kĩ là lớp da sần sùi, tróc vẩy từng mảnh, khiến cho thân hình hai em như được khoác một bộ áo khoác rất “khác người”. Đứng trước hai em lúc này tôi thật cảm động, xót xa và niềm thương cảm trào dâng. Chúng xấu xí và đáng thương quá!
Có nhiều người xung quanh tôi lúc đó cho rằng hai em bị nhiễm chất độc màu da cam, hoặc bị bệnh phong hay một bệnh gì khác chẳng biết nữa. Hai em nhỏ được đưa về Văn Môn bởi hai sơ dòng Đa Minh - Thái Bình từ một vùng đất nghèo nàn nào đó. Được Ban Giám Đốc bệnh viện phong - da liễu Văn Môn cùng với cha Jos. Mai Trần Huynh tiếp nhận và nuôi dưỡng tại bệnh viện.

Photobucket


Hai chị em tên là: Nguyễn Thị An và Nguyễn Văn Khánh, 9 tuổi, hai em là chị em sinh đôi.
Qua thời gian kiểm tra, xét nghiệm và sử dụng các biện pháp y học, bác sĩ Bùi Huy Thiện- GĐ bệnh viện cho biết hai em đã mắc một căn bệnh mà y học gọi là: Ichiose - bệnh vảy cá:
"Bệnh xảy ra ở trẻ sơ sinh trong những tháng đầu, thương tổn ở khắp người cũng có khi khu trú ở một số vùng như ở những chỗ nếp gấp, vùng da mỏng. Vùng da khô dễ hoặc khó bong tuỳ từng người, vảy khi dày khi mỏng màu xám trắng hoặc xám nâu đôi khi gần giống màu da bình thường, vảy rộng sắp xếp tương đối đồng đều giống vảy cá, sờ thấy thô ráp. Có thể có trường hợp: da dày rõ rệt có thể gây co kéo, những mảnh vảy dày, to bao phủ gần khắp cả người, hạn chế cử động, lớp vảy màu đỏ có chỗ nứt nẻ nhất là ở các khe, kẽ. có chỗ tạo thành vảy giống vảy cá, co kéo mi trên làm lộn kết mạc ra ngoài, tóc mỏng bình thường hoặc dày lên. Bệnh có thể kéo dài nhưng thường xuyên thuyên giảm rõ rệt nhưng gây cảm giác ngứa ngáy toàn thân".
Em vui cười Theo lời bà Nga kể: Vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo, chồng bà chết sớm để lại vợ là Trương Thị Nga (bà Nga cũng không phải là người hoàn toàn bình thường), và hai con An, Khánh. Khi mới sinh ra An, Khánh đều rất khoẻ mạnh, nhưng sau vài tháng trên cơ thể hai em đồng loạt xuất hiện các vết loét, các vết loét này xuất hiện ở khắp cả người, chúng chảy nước, bong da hết đợt này đến đợt khác. Bà Nga đã đưa hai con đến bệnh viện để điều trị, các bác sĩ khám và cho biết đó là bệnh chốc loét, sau này khi lớn lên thì sẽ khỏi. Nhưng càng chờ đợi sự mau lành bệnh của hai em thì bà Nga lại càng thấy một sự thật phũ phàng là: bệnh của hai con mình không những không khỏi mà ngày càng nặng ra, da bong vảy nhiều, xù xì..., quá chán nản, bà mang hai con về nhà cam chịu với số phận! Hằng ngày bà Nga đã phải ngậm ngùi “nhốt” hai con ở nhà để ra bãi đá, bãi than làm “cửu vạn” kiếm tiền nuôi các con. Gia đình chỉ thực sự đoàn tụ trong bữa cơm cuối ngày. Do ăn uống kém nên An và Khánh gầy còm, ốm yếu, cạn dần sinh lực để tồn tại.
An là chị của Khánh nhưng An rất khôn ngoan, em đã nói với tất cả mọi người nơi bệnh viện phong-da liễu Văn Môn:
- Các bác ơi, xin các bác chữa bệnh cho chị em cháu, khi khỏi bệnh chúng cháu sẽ đi làm kiếm tiền để giúp đỡ cho mẹ cháu, mẹ cháu khổ lắm! Ước muốn của cháu là khi khỏi bệnh cháu có thể trở thành một cô giáo dạy chữ cho mọi người. Không xúc động, không nghẹn ngào sao được khi bé An mới 9 tuổi, trên người chỉ thấy bệnh tật lại có được suy nghĩ người lớn như vậy !
An và Khánh mới đầu sống ở Văn Môn còn sợ sệt, lạ lẫm, vì cái gì hai em cũng không biết, không ăn vì đó là những thứ vô cùng lạ. Khi còn ở nhà lâu lâu hai em mới đuợc ăn một bữa cơm thòm thèm. Mọi người xung quanh nhìn hai em ái ngại và nghẹn ngào. Chứng kiến hoàn cảnh đau buồn này, có nhiều người khóc và thương cho số phận các em. Bằng tuổi hai em bây giờ các em nhỏ đang được tung tăng cắp sách tới trường, còn hai em thì… !
Dẫu biết rằng cuộc sống không phải toàn là màu hồng, nhưng cuộc sống của An và Khánh làm cho mỗi chúng ta phải suy nghĩ. Những lúc Khánh nhớ mẹ, em khóc nhiều lắm, nhưng em cũng mau nín, bởi có bàn tay chăm sóc, được xoa dịu bởi bàn tay nhân hiền của hai sơ dòng Mân Côi đang phục vụ tại Văn Môn.
An và Khánh đã trở nên trung tâm gây sự chú ý của bất kỳ ai khi đặt chân đến Văn Môn. Do vậy, trong thời gian qua các đoàn từ thiện, các hội cứu trợ và các nhà hảo tâm đã giúp đỡ thuốc men cho hai em qua Ban Giám Đốc, và cha Jos.Mai Trần Huynh. Họ đồng cảm và thương đến cuộc sống cũng như tương lai của hai em nhiều lắm!
Tháng 6 năm 2008, bệnh viện mắt Sài Gòn - Hà Nội đã về Văn Môn phẫu thuật mắt trái (đã hỏng) cho em Khánh; ca mổ diễn ra thành công. Giờ đây Khánh đang ước mong có một con mắt mới thay thế để em có thể có một đôi mắt hoàn chỉnh hơn. Sống với Văn Môn một thời gian, An và Khánh giờ đây rất năng động, hoạt bát, gặp ai cũng chào, thấy ai cũng hỏi, hai em được mọi người nhất là các bệnh nhân phong yêu quý.
Ngày hai lần vào lúc 9h sáng và 3h chiều, trên chiếc xe đạp ba bánh An lai Khánh tới bếp ăn của bệnh viện ăn cơm. Tuy bệnh tật, nhưng hai em cũng rất ham học hỏi. Sáng sáng, chiều chiều hai em chở nhau tới nhà thầy Hiền (một bệnh nhân phong, hiện đang cư trú trong bệnh viện). Khi có cha về dâng thánh lễ tại nhà thờ giáo họ Đông Thọ (tọa lạc ngay trong khu vực bệnh viện) để tham dự thánh lễ … An và Khánh rất khỏe, hai em đã tăng lên 2kg từ khi về Văn Môn. Ơn Trời, hai mầm sống đáng yêu ấy đang ngày càng lớn mạnh và được sống trong tình yêu thương của tất cả mọi người.
Đứng trước tôi và các em nhỏ trong bệnh viện, An và Khánh không ngại ngùng múa bài “hai bàn tay của em” do tôi dạy. Bằng tất cả khả năng của mình, hai em múa rất hồn nhiên và ngây thơ, cho dù hai bàn tay bé tí có xù xì, hai em vẫn múa: “Hai bàn tay của em, đây em múa cho mẹ xem, hai bàn tay của em như hai con bướm xinh xinh. Khi em giơ tay lên là bướm xinh bay múa. Khi em em giơ tay xuống là con bướm đậu trên cành hồng.”
Thưa Quý vị,
Bài hát trên không phải xa lạ, cử điệu rất đơn giản, nhưng đối với An và Khánh là cả một nỗ lực lớn, cố gắng hết mình. Hai bàn tay của em như “con bướm xinh xinh” được không ? Khuôn mặt và vóc dáng của hai em có được cải thiện không? Làn da của hai em có được như mọi người không? Tương lai của hai em sẽ ra sao? Điều đó phụ thuộc vào sự yêu thương giúp đỡ nhiệt tình của các tổ chức, các đoàn thể, các cá nhân và những nhà hảo tâm ở khắp mọi miền đất nước.
Với bài viết này, tác giả ước mong rằng các bậc cha mẹ luôn tự hào về con cái của mình, đã được sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh và lớn khôn. Đồng thời không quên dành sự cảm thương, chia sẻ đến những mảnh đời bất hạnh, kém may mắn. Đặc biệt An và Khánh đang rất cần sự quan tâm cả tinh thần lẫn vật chất của các tổ chức, các nhà hảo tâm và của tất cả mọi người, để An và Khánh có thể nở nụ cười tươi tắn trên môi như bao trẻ em khác.
Xin hãy cho An và Khánh một ngày mai tốt đẹp!