"BIẾT THẾ NÀO LÀ ĐỦ?" CHO ĐÚNG?
Mình mới đọc bài này, sẽ copy lại dưới đây, được mọi người khen nức nở, mình cũng vậy.
Nhưng thật buồn cho ai đó khi đọc một bài khác, cũng sẽ copy dưới đây, đã có trước.
Mình cũng lăn tăn, bạn Hạnh ơi! "BIẾT THẾ NÀO LÀ ĐỦ" CHO ĐÚNG?
Biết thế nào là đủ?
Cập nhật lúc 09:07, Thứ Ba, 03/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
Đi xa về, cầm bài văn ”Những lời chúc đủ” trên tay mà tôi không khỏi băn khoăn đi tìm định nghĩa cho nó. Đủ là gì ? Biết thế nào là đủ ? Câu hỏi ấy vẫn ngày đêm trăn trở, văng vẳng vang lên trong lòng mỗi chúng ta.
Xưa kia trong cảnh bần hàn khốn khó con người ta thường mong cơm đủ ăn, áo đủ mặc. Xưa kia khi đất nước còn sục sôi hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, ai ai cũng mong có được một cuộc sống bình yên không còn bom rơi đạn lạc. Xưa kia khi miền Bắc là hậu phuơng, miền Nam là tiền tuyến phụ nữ khắp mọi nơi ai cũng gồng mình lên dọc chiều dài chữ S để chờ đợi ngóng trông mong ngày đoàn tụ.
Chín tháng mang nặng đợi chờ, mẹ sinh con vuông tròn bao ấp ủ. Ngày bố đi xa về, nâng con lên hai vai bố gọi con là tầm cao của bố. Mười hai năm đèn sách được đánh dấu chấm bằng những kì thi khi mùa hoa phượng đang cháy đỏ rực rỡ đến nao lòng. Bồi hồi biết bao khi ngồi xem những đoạn phim video về Hà Nội trong cơn hồng thuỷ để nhận ra thủ đô thân yêu đủ gì và thiếu gì. Bao nhiêu năm mộc mạc đơn sơ, bình yên và giản dị. Vẫn cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi để bất cứ ai đi qua cũng tự hỏi thế nào là đủ.
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Ngày em lên đường đi du học, phía sau tấm kính ngăn cách của phi trường thừa những cái vẫy tay nhưng thiếu cái bắt tay để em chợt nhận ra thế nào là đủ. Để em chợt thấy nao nao và khát khao được về thăm lại vùng quê nơi sinh ra em đang ngày đêm vẫy vùng mưa nắng nhưng vẫn vàng mơ mỗi sớm tinh khôi, vẫn cay cay nồng nồng mùi hoa cải. Vẫn sóng gió cho lòng người ấm lại để người đi xa luôn mơ về hai tiếng bình yên. Để em chợt hiểu ra vì sao bà ngoại đặt tên cho em là Đủ. Bà muốn em mãi là ngọn lửa hồng sau mỗi cơn giông. Một ngọn lửa hồng làm ấm lại mùa đông. Làm tạnh cơn mưa dầm ẩm ướt của mùa xuân. Làm bừng lên sắc cầu vồng sau cơn mưa rào mùa hạ. Một ngọn lửa làm chín nồi cơm, làm ngọt nồi canh cho ngôi nhà luôn ấm áp đón mẹ đi làm về sau mỗi buổi tan ca. Một ngọn lửa thôi cũng đủ cho em biết thế nào là đủ.
Đủ khôn ngoan nhẫn nhịn.
Đủ minh mẫn để nhận ra tại sao lại cứ phải nhắm mắt uống cà phê trong khi sở thích là chè bưởi.
Đủ bình tĩnh để đối mặt.
Đủ tĩnh lặng để cảm thông.
Đủ ngắm nhìn để sẻ chia bao bọc.
Đủ yêu thương để căm ghét, dỗi hờn.
Là chạy đủ nhanh, vươn đủ cao, bay đủ xa để biết dừng đúng chỗ.
Là đủ lý trí để kéo ước mơ của mình từ chín tầng mây xuống trước khi nỗ lực không ngừng để thực hiện nó.
Là luôn luôn tu dưỡng rèn luyện để trưởng thành.
Là kéo dài đôi chân, giơ cao đôi tay, vươn cao trình độ nhận thức để rồi từ đó sẽ bay cao bay xa trong những ước mơ của em.
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Giờ đây khi đang học tập ở một nơi rất xa nhưng em vẫn không nguôi nhìn về chữ S. Cũng là khi Miền bắc Việt Nam quê hương em đang phải oằn lưng hứng chịu những đợt gió mùa đông bắc tràn về làm khô da, nẻ thịt để bà ngoại em đi về phía đông, đi mãi mà vẫn không nhìn thấy mặt trời. Đi qua tuổi thơ của em vẫn là những ngày chăn trâu cắt cỏ, bắt cào cào châu chấu, quét lá tre, nhặt từng quả phi lao hay cắt từng cuống rạ giữa đồng chiều se lạnh. Em mong sao cho những người thân yêu của em đủ cơm đủ ngon, áo đủ đẹp. Đủ khôn ngoan để lớn lên. Đủ nhạy cảm để nhận ra đâu là ánh sáng mặt trời mà không phải là những thứ ánh sáng xa hoa phù phiếm đầy cám dỗ.
Gửi từ email Nguyễn Thúy Hạnh - hanhncdt
http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/200911/Biet-the-nao-la-du-876706/
Ba Chúc Con Ðủ
Mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống, tôi thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người “tạm biệt” để thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn nhiều thứ quí giá ...
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những phút giây “tạm biệt” ấy.
Có một lần tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau những giây phút cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: “Ba yêu con. Ba chúc con đủ”. Cô gái đáp lại: “Ba à, con cũng yêu ba lắm. Và con cũng chúc ba đủ”.
Và cô gái đi. Tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo. Thấy ông ấy muốn và cần khóc, tôi lại gần nhưng rồi không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông nên không nói gì. Bỗng ông ấy quay sang chào tôi và nói:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người và biết rằng mãi mãi không gặp người ấy nữa chưa?
- Xin lỗi, cho tôi hỏi có phải ông vừa “vĩnh biệt” với con gái ông? Tại sao vậy?
- Tôi già rồi mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất. Thực tế, tôi biết, lần sau con tôi quay về đây có thể tôi đã mất.
- Khi ông tạm biệt con gái, tôi nghe ông nói “Ba chúc con đủ”. Tôi có thể hỏi điều đó có nghĩa gì không?
Ông mỉm cười
- Đó là lời chúc “gia truyền” của gia đình tôi đã qua nhiều thế hệ rồi – nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông tươi cười hơn – Khi tôi nói “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc: “Ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh mặt trời. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quí cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quí những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng”.
Ông khóc và quay lưng bước đi.
Tôi nói với theo: “Thưa ông, tôi chúc ông đủ”.
http://dongtienkhon.com/index.php?option=com_content&task=view&id=394&Itemid=53
Friday, November 13, 2009
Saturday, August 8, 2009
Sự thật về “sự cố” của Hoa Hậu Thuỳ Dung
Thứ 6, ngày 07/08/2009, 15:13 (GMT+7)
Trước đêm chung kết Hoa hậu VN 2008, tôi chỉ lo trời mưa sẽ phá hỏng công sức của anh em suốt mấy tháng trời. Nhưng cuối cùng, điều tôi lo lắng nhất đã không xảy ra, còn điều tôi an tâm không hề nghĩ đến... lại đến, thật lạ lùng!
Khởi đầu cuộc thi nhiều thuận lợi. Việc cấp giấy phép khá sớm, ngay từ cuối năm 2007, chúng tôi đã có giấy phép của Bộ VH-TT&DL. Ngân hàng Đầu tư - Phát triển Việt Nam (BIDV) chính thức ký hợp đồng. Và chương trình An sinh xã hội vì người nghèo được BIDV tiến hành rất tốt, huy động được gần 20 tỷ đồng...
Buổi trưa của ngày chung kết, mấy chị em ở báo chuẩn bị lễ vật cho chúng tôi cầu an. Tôi, anh Cả (Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam Trần Minh Cả) ra thắp hương trên sàn sân khấu giữa sông Hoài và phóng sinh cá. Khi những con cá được thả xuống sông, mọi người vui mừng nói: Trời phù hộ chúng ta rồi, đêm chung kết sẽ không mưa... hãy nhìn những con cá phóng sinh kia, nó bơi chụm đầu vào nhau dưới sông Hoài rất thành kính...
Buổi chiều, khi chúng tôi đang thắp hương ở Chùa Cầu, chuẩn bị ra dâng hương ở miếu Quan Công, trời bỗng nhiên nổi gió, sấm chớp rạch trời, nổ ầm ầm, mây đen bao phủ... Tôi chạy qua chiếc cầu sang bờ bên kia sông, nơi các nhà báo đang đợi phỏng vấn trong làn mưa trắng xoá... Kỳ lạ chưa, mưa giăng kín phố cổ Hội An, riêng quảng trường Sông Hoài, nơi đang thi công sân khấu, hình như không một giọt mưa nào rơi xuống...
Đêm chung kết Hoa hậu Việt Nam 2008 diễn ra hoành tráng, quy mô với chương trình "An sinh xã hội vì người nghèo" thật ý nghĩa. Điều tôi lo lắng nhất đã không xảy ra, điều tôi an tâm không hề nghĩ đến... lại đến, thật lạ lùng!
Từ Hội An bay ra hôm trước, hôm sau, nhà văn V.C gọi điện cho tôi nói: Mấy tờ báo mạng chuẩn bị "đánh" ông vụ Hoa hậu đấy! Tôi bảo: "Đánh" cái gì? V.C nói: Rồi ông sẽ biết!
Khi tờ báo đầu tiên khơi mào, đưa một bài giữa trung tâm trang 1, mấy anh em ở toà soạn xuống phòng tôi, lo lắng, tôi chỉ cười: Thể lệ cuộc thi mình đăng trên báo có quy định thí sinh dự thi phải tốt nghiệp THPT đâu!
"Nhưng, quy chế mới chưa ban hành. Vẫn để trên bàn lãnh đạo Bộ VH-TT&DL". "Ừ nhỉ, mình chưa có công văn xin phép Bộ?’. "Chưa!".
Gần chục nhà báo chờ trước cửa phòng tôi để phỏng vấn. Tôi bảo: “Các bạn yên tâm, sáng ngày kia sẽ có cuộc họp báo về vấn đề này”. Lập tức, tôi chỉ đạo thường trực ban tổ chức gọi điện mời các anh bên Bộ VH-TT&DL, trong hội đồng chỉ đạo đến bàn.
Anh Thắng - Trưởng phòng, thành viên Ban tổ chức quốc gia đến đầu tiên. Anh bảo: Anh Thọ - Thứ trưởng đang trên đường tới đây.
Chúng tôi kéo nhau lên phòng họp tầng 9 của toà soạn báo Tiền Phong. Mấy anh em ở báo, thành viên ban tổ chức, anh Lê Tiến Thọ - Thứ trưởng, thành viên hội đồng chỉ đạo, anh Thắng...
Có người đề xuất: Bây giờ việc đã rồi, nên làm công văn của báo (lùi thời gian ghi trên công văn) xin phép Bộ sửa một điểm như trong thể lệ cuộc thi đã đăng báo: Có trình độ THPT (chứ không phải tốt nghiệp THPT như quy chế) đưa cho anh Thọ ký là được. ý kiến đó bị nhiều người gạt đi. Tôi bảo Thứ trưởng Lê Tiến Thọ: Quy chế của Cục trình lên anh nghe nói đã sửa: Trình độ văn hoá chỉ là THPT trở lên (bỏ từ phải tốt nghiệp) có đúng không? Sao anh không ký mà còn để trên bàn lâu thế?
Anh Thọ không nói gì. Mọi người bảo tại việc chia tách Bộ hay anh đi nước ngoài nhiều nên không có thời gian... Anh Lê Tiến Thọ sau một lúc trầm ngâm liền nói: Điểm sửa đổi đó (từ tốt nghiệp THPT thành có trình độ THPT trở lên), có lãnh đạo còn băn khoăn, tôi chưa trình Bộ trưởng...". Cuối cùng, tôi bảo: "Thôi, việc này nên nghĩ cho kỹ, mai đợi các anh trên Ban (anh Hùng - Ban Tuyên giáo T.Ư) trên Văn phòng Chính phủ (anh Đức) ta bàn thêm".
Sáng hôm sau, anh Lê Tiến Thọ kêu bận không đến, Lâm Phương Thanh nói đã về Hà Nội nhưng bận họp... Hầu hết các thành viên của hội đồng chỉ đạo và thường trực Ban tổ chức quốc gia đều có mặt.
Đang họp, hay tin có tờ báo đăng Thùy Dung làm học bạ giả! Tôi lại điện cho Ban đại diện miền Trung kiểm tra. Mấy tiếng sau, Ban đại diện miền Trung nói đã đến tận nhà: Gia đình Thùy Dung khẳng định không có việc đó. "Gia đình Thùy Dung theo đạo, trước Chúa, họ không dám nói dối đâu"...
Các thành viên dự cuộc họp, cuối cùng đã nhất trí kết luận: Hoa hậu Trần Thị Thùy Dung không vi phạm thể lệ cuộc thi, không vi phạm đạo đức; thiếu sót là của báo Tiền Phong, của Ban tổ chức trong việc "đi trước đón đầu" bản quy chế mới , cũng xuất phát từ mục đích trong sáng là nhằm mở rộng đối tượng dự thi, tạo điều kiện cho các thiếu nữ vùng xa, vùng sâu, vùng biên giới hải đảo còn nhiều khó khăn, có thể đi học muộn... có điều kiện dự thi... Và quyết định nội dung cuộc họp báo sáng hôm sau.
Sự việc chỉ có thế, và tôi tưởng thế là xong, không ngờ mấy ngày sau báo chí (đa số là báo điện tử) lại rào lên đòi truất vương miện của Hoa hậu Trần Thị Thùy Dung. Người ta đồn đại nhiều chuyện lạ lùng: Đồn rằng tôi cố ý trao vương miện cho Dung vì muốn có Bắc, Trung, Nam (gần 20 năm, đây là lần đầu tiên người miền Trung đoạt vương miện), rồi có lời đồn cho rằng nhà tài trợ ép Ban tổ chức, lại đồn tôi chọn Hoa hậu cho con trai...
Bộ trưởng Bộ VH-TT&DL Hoàng Tuấn Anh gọi điện cho tôi, lo lắng nói: "Người ta đang đồn ông chọn Hoa hậu cho con trai, còn tôi thì...". Sợ Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh quá lo lắng, tôi bảo: “Đồng chí Tuấn Anh ơi, một trăm lời đồn chưa phải là sự thật, cây ngay không sợ chết đứng… Đồng chí bỏ ngoài tai những lời đồn thổi ấy đi...".
Mấy hôm sau, một người có chức trách lại gọi điện bảo: "Anh Dương Kỳ Anh ạ, để cho yên chuyện, anh và tôi (người gọi điện) ta bay vào Đà Nẵng vận động gia đình Thùy Dung trả lại vương miện...".
Tôi trả lời: "Tôi không bao giờ làm việc đó cả... Một cô gái vô tội mới bước vào đời bỗng nhiên bị búa rìu dư luận như vậy... Áp lực đối với Thùy Dung chưa đủ sao...! Sao còn muốn tôi gây thêm áp lực, nhỡ Thùy Dung không chịu nổi, có hành động dại dột như tự tử chẳng hạn, hậu quả sẽ khôn lường, anh biết không...".
Tôi xin mượn lời của nhà văn, nhà báo Kiều Bích Hậu trên báo Văn nghệ (số ra ngày 18-10 và 25- 10-2008) và nhà thơ Trần Đăng Khoa (trên báo Pháp luật TP. Hồ Chí Minh số thứ 7 ra ngày 27-9- 2008) thay cho lời kết bài viết này: "Thay vì mất công "soi" xem ngọc có vết gì, chúng ta hãy đầu tư cho các Hoa hậu...”.
Theo NTNN
nguon: http://megafun.vn/channel/1203/2009/08/37712/
Cảm nghĩ: lạy Chúa, nếu HH TD này là người công giáo thì con khuyên Dung hãy dũng cảm trả lại vương miện phù hoa, giả tạo, chóng qua. Còn với ông DKA, người công giáo chúng tôi không được phép nói dối, Những người giáo hữu ở Tam Toà đang muốn xây dựng lại ngôi nhà thờ đổ nát, tôi tin họ không nói dối những điều đã và đang xảy ra, tôi mong sao mọi người thấy điều đó là đúng như ông cũng mong những điều về cô HH TD là đúng!
Thứ 6, ngày 07/08/2009, 15:13 (GMT+7)
Trước đêm chung kết Hoa hậu VN 2008, tôi chỉ lo trời mưa sẽ phá hỏng công sức của anh em suốt mấy tháng trời. Nhưng cuối cùng, điều tôi lo lắng nhất đã không xảy ra, còn điều tôi an tâm không hề nghĩ đến... lại đến, thật lạ lùng!
Khởi đầu cuộc thi nhiều thuận lợi. Việc cấp giấy phép khá sớm, ngay từ cuối năm 2007, chúng tôi đã có giấy phép của Bộ VH-TT&DL. Ngân hàng Đầu tư - Phát triển Việt Nam (BIDV) chính thức ký hợp đồng. Và chương trình An sinh xã hội vì người nghèo được BIDV tiến hành rất tốt, huy động được gần 20 tỷ đồng...
Buổi trưa của ngày chung kết, mấy chị em ở báo chuẩn bị lễ vật cho chúng tôi cầu an. Tôi, anh Cả (Phó Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam Trần Minh Cả) ra thắp hương trên sàn sân khấu giữa sông Hoài và phóng sinh cá. Khi những con cá được thả xuống sông, mọi người vui mừng nói: Trời phù hộ chúng ta rồi, đêm chung kết sẽ không mưa... hãy nhìn những con cá phóng sinh kia, nó bơi chụm đầu vào nhau dưới sông Hoài rất thành kính...
Buổi chiều, khi chúng tôi đang thắp hương ở Chùa Cầu, chuẩn bị ra dâng hương ở miếu Quan Công, trời bỗng nhiên nổi gió, sấm chớp rạch trời, nổ ầm ầm, mây đen bao phủ... Tôi chạy qua chiếc cầu sang bờ bên kia sông, nơi các nhà báo đang đợi phỏng vấn trong làn mưa trắng xoá... Kỳ lạ chưa, mưa giăng kín phố cổ Hội An, riêng quảng trường Sông Hoài, nơi đang thi công sân khấu, hình như không một giọt mưa nào rơi xuống...
Đêm chung kết Hoa hậu Việt Nam 2008 diễn ra hoành tráng, quy mô với chương trình "An sinh xã hội vì người nghèo" thật ý nghĩa. Điều tôi lo lắng nhất đã không xảy ra, điều tôi an tâm không hề nghĩ đến... lại đến, thật lạ lùng!
Từ Hội An bay ra hôm trước, hôm sau, nhà văn V.C gọi điện cho tôi nói: Mấy tờ báo mạng chuẩn bị "đánh" ông vụ Hoa hậu đấy! Tôi bảo: "Đánh" cái gì? V.C nói: Rồi ông sẽ biết!
Khi tờ báo đầu tiên khơi mào, đưa một bài giữa trung tâm trang 1, mấy anh em ở toà soạn xuống phòng tôi, lo lắng, tôi chỉ cười: Thể lệ cuộc thi mình đăng trên báo có quy định thí sinh dự thi phải tốt nghiệp THPT đâu!
"Nhưng, quy chế mới chưa ban hành. Vẫn để trên bàn lãnh đạo Bộ VH-TT&DL". "Ừ nhỉ, mình chưa có công văn xin phép Bộ?’. "Chưa!".
Gần chục nhà báo chờ trước cửa phòng tôi để phỏng vấn. Tôi bảo: “Các bạn yên tâm, sáng ngày kia sẽ có cuộc họp báo về vấn đề này”. Lập tức, tôi chỉ đạo thường trực ban tổ chức gọi điện mời các anh bên Bộ VH-TT&DL, trong hội đồng chỉ đạo đến bàn.
Anh Thắng - Trưởng phòng, thành viên Ban tổ chức quốc gia đến đầu tiên. Anh bảo: Anh Thọ - Thứ trưởng đang trên đường tới đây.
Chúng tôi kéo nhau lên phòng họp tầng 9 của toà soạn báo Tiền Phong. Mấy anh em ở báo, thành viên ban tổ chức, anh Lê Tiến Thọ - Thứ trưởng, thành viên hội đồng chỉ đạo, anh Thắng...
Có người đề xuất: Bây giờ việc đã rồi, nên làm công văn của báo (lùi thời gian ghi trên công văn) xin phép Bộ sửa một điểm như trong thể lệ cuộc thi đã đăng báo: Có trình độ THPT (chứ không phải tốt nghiệp THPT như quy chế) đưa cho anh Thọ ký là được. ý kiến đó bị nhiều người gạt đi. Tôi bảo Thứ trưởng Lê Tiến Thọ: Quy chế của Cục trình lên anh nghe nói đã sửa: Trình độ văn hoá chỉ là THPT trở lên (bỏ từ phải tốt nghiệp) có đúng không? Sao anh không ký mà còn để trên bàn lâu thế?
Anh Thọ không nói gì. Mọi người bảo tại việc chia tách Bộ hay anh đi nước ngoài nhiều nên không có thời gian... Anh Lê Tiến Thọ sau một lúc trầm ngâm liền nói: Điểm sửa đổi đó (từ tốt nghiệp THPT thành có trình độ THPT trở lên), có lãnh đạo còn băn khoăn, tôi chưa trình Bộ trưởng...". Cuối cùng, tôi bảo: "Thôi, việc này nên nghĩ cho kỹ, mai đợi các anh trên Ban (anh Hùng - Ban Tuyên giáo T.Ư) trên Văn phòng Chính phủ (anh Đức) ta bàn thêm".
Sáng hôm sau, anh Lê Tiến Thọ kêu bận không đến, Lâm Phương Thanh nói đã về Hà Nội nhưng bận họp... Hầu hết các thành viên của hội đồng chỉ đạo và thường trực Ban tổ chức quốc gia đều có mặt.
Đang họp, hay tin có tờ báo đăng Thùy Dung làm học bạ giả! Tôi lại điện cho Ban đại diện miền Trung kiểm tra. Mấy tiếng sau, Ban đại diện miền Trung nói đã đến tận nhà: Gia đình Thùy Dung khẳng định không có việc đó. "Gia đình Thùy Dung theo đạo, trước Chúa, họ không dám nói dối đâu"...
Các thành viên dự cuộc họp, cuối cùng đã nhất trí kết luận: Hoa hậu Trần Thị Thùy Dung không vi phạm thể lệ cuộc thi, không vi phạm đạo đức; thiếu sót là của báo Tiền Phong, của Ban tổ chức trong việc "đi trước đón đầu" bản quy chế mới , cũng xuất phát từ mục đích trong sáng là nhằm mở rộng đối tượng dự thi, tạo điều kiện cho các thiếu nữ vùng xa, vùng sâu, vùng biên giới hải đảo còn nhiều khó khăn, có thể đi học muộn... có điều kiện dự thi... Và quyết định nội dung cuộc họp báo sáng hôm sau.
Sự việc chỉ có thế, và tôi tưởng thế là xong, không ngờ mấy ngày sau báo chí (đa số là báo điện tử) lại rào lên đòi truất vương miện của Hoa hậu Trần Thị Thùy Dung. Người ta đồn đại nhiều chuyện lạ lùng: Đồn rằng tôi cố ý trao vương miện cho Dung vì muốn có Bắc, Trung, Nam (gần 20 năm, đây là lần đầu tiên người miền Trung đoạt vương miện), rồi có lời đồn cho rằng nhà tài trợ ép Ban tổ chức, lại đồn tôi chọn Hoa hậu cho con trai...
Bộ trưởng Bộ VH-TT&DL Hoàng Tuấn Anh gọi điện cho tôi, lo lắng nói: "Người ta đang đồn ông chọn Hoa hậu cho con trai, còn tôi thì...". Sợ Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh quá lo lắng, tôi bảo: “Đồng chí Tuấn Anh ơi, một trăm lời đồn chưa phải là sự thật, cây ngay không sợ chết đứng… Đồng chí bỏ ngoài tai những lời đồn thổi ấy đi...".
Mấy hôm sau, một người có chức trách lại gọi điện bảo: "Anh Dương Kỳ Anh ạ, để cho yên chuyện, anh và tôi (người gọi điện) ta bay vào Đà Nẵng vận động gia đình Thùy Dung trả lại vương miện...".
Tôi trả lời: "Tôi không bao giờ làm việc đó cả... Một cô gái vô tội mới bước vào đời bỗng nhiên bị búa rìu dư luận như vậy... Áp lực đối với Thùy Dung chưa đủ sao...! Sao còn muốn tôi gây thêm áp lực, nhỡ Thùy Dung không chịu nổi, có hành động dại dột như tự tử chẳng hạn, hậu quả sẽ khôn lường, anh biết không...".
Tôi xin mượn lời của nhà văn, nhà báo Kiều Bích Hậu trên báo Văn nghệ (số ra ngày 18-10 và 25- 10-2008) và nhà thơ Trần Đăng Khoa (trên báo Pháp luật TP. Hồ Chí Minh số thứ 7 ra ngày 27-9- 2008) thay cho lời kết bài viết này: "Thay vì mất công "soi" xem ngọc có vết gì, chúng ta hãy đầu tư cho các Hoa hậu...”.
Theo NTNN
nguon: http://megafun.vn/channel/1203/2009/08/37712/
Cảm nghĩ: lạy Chúa, nếu HH TD này là người công giáo thì con khuyên Dung hãy dũng cảm trả lại vương miện phù hoa, giả tạo, chóng qua. Còn với ông DKA, người công giáo chúng tôi không được phép nói dối, Những người giáo hữu ở Tam Toà đang muốn xây dựng lại ngôi nhà thờ đổ nát, tôi tin họ không nói dối những điều đã và đang xảy ra, tôi mong sao mọi người thấy điều đó là đúng như ông cũng mong những điều về cô HH TD là đúng!
Saturday, May 2, 2009
BẢN LÌM - NHÀ THỜ ĐỘC ĐÁO
BẢN LÌM - NHÀ THỜ ĐỘC ĐÁO
Ai trong chúng ta cũng có lần chiêm ngắm nhà thờ đá Phát Diệm,
Nguồn: http://farm3.static.flickr.com/2174/2122334561_56a6541054.jpg
hay nhà thờ gỗ Kon Tum nổi tiếng:


Độc đáo không nào?
Ai trong chúng ta cũng có lần chiêm ngắm nhà thờ đá Phát Diệm,

hay nhà thờ gỗ Kon Tum nổi tiếng:


Còn vô số những nhà thờ khác được làm bằng gạch, bê-tông, thì khỏi nói.
Còn nhà thờ Bản Lìm được làm bằng đất.
Độc đáo không nào?

Xin xem chi tiết:
http://s246.photobucket.com/albums/gg118/phaolothien/?action=view¤t=BANLIM2.flv
http://s246.photobucket.com/albums/gg118/phaolothien/?action=view¤t=BANLIM2.flv
Cám ơn mọi người nhé!!!!
Monday, March 30, 2009
Subscribe to:
Posts (Atom)