"BIẾT THẾ NÀO LÀ ĐỦ?" CHO ĐÚNG?
Mình mới đọc bài này, sẽ copy lại dưới đây, được mọi người khen nức nở, mình cũng vậy.
Nhưng thật buồn cho ai đó khi đọc một bài khác, cũng sẽ copy dưới đây, đã có trước.
Mình cũng lăn tăn, bạn Hạnh ơi! "BIẾT THẾ NÀO LÀ ĐỦ" CHO ĐÚNG?
Biết thế nào là đủ?
Cập nhật lúc 09:07, Thứ Ba, 03/11/2009 (GMT+7)
,
Blog Việt
Đi xa về, cầm bài văn ”Những lời chúc đủ” trên tay mà tôi không khỏi băn khoăn đi tìm định nghĩa cho nó. Đủ là gì ? Biết thế nào là đủ ? Câu hỏi ấy vẫn ngày đêm trăn trở, văng vẳng vang lên trong lòng mỗi chúng ta.
Xưa kia trong cảnh bần hàn khốn khó con người ta thường mong cơm đủ ăn, áo đủ mặc. Xưa kia khi đất nước còn sục sôi hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ, ai ai cũng mong có được một cuộc sống bình yên không còn bom rơi đạn lạc. Xưa kia khi miền Bắc là hậu phuơng, miền Nam là tiền tuyến phụ nữ khắp mọi nơi ai cũng gồng mình lên dọc chiều dài chữ S để chờ đợi ngóng trông mong ngày đoàn tụ.
Chín tháng mang nặng đợi chờ, mẹ sinh con vuông tròn bao ấp ủ. Ngày bố đi xa về, nâng con lên hai vai bố gọi con là tầm cao của bố. Mười hai năm đèn sách được đánh dấu chấm bằng những kì thi khi mùa hoa phượng đang cháy đỏ rực rỡ đến nao lòng. Bồi hồi biết bao khi ngồi xem những đoạn phim video về Hà Nội trong cơn hồng thuỷ để nhận ra thủ đô thân yêu đủ gì và thiếu gì. Bao nhiêu năm mộc mạc đơn sơ, bình yên và giản dị. Vẫn cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi để bất cứ ai đi qua cũng tự hỏi thế nào là đủ.
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Ngày em lên đường đi du học, phía sau tấm kính ngăn cách của phi trường thừa những cái vẫy tay nhưng thiếu cái bắt tay để em chợt nhận ra thế nào là đủ. Để em chợt thấy nao nao và khát khao được về thăm lại vùng quê nơi sinh ra em đang ngày đêm vẫy vùng mưa nắng nhưng vẫn vàng mơ mỗi sớm tinh khôi, vẫn cay cay nồng nồng mùi hoa cải. Vẫn sóng gió cho lòng người ấm lại để người đi xa luôn mơ về hai tiếng bình yên. Để em chợt hiểu ra vì sao bà ngoại đặt tên cho em là Đủ. Bà muốn em mãi là ngọn lửa hồng sau mỗi cơn giông. Một ngọn lửa hồng làm ấm lại mùa đông. Làm tạnh cơn mưa dầm ẩm ướt của mùa xuân. Làm bừng lên sắc cầu vồng sau cơn mưa rào mùa hạ. Một ngọn lửa làm chín nồi cơm, làm ngọt nồi canh cho ngôi nhà luôn ấm áp đón mẹ đi làm về sau mỗi buổi tan ca. Một ngọn lửa thôi cũng đủ cho em biết thế nào là đủ.
Đủ khôn ngoan nhẫn nhịn.
Đủ minh mẫn để nhận ra tại sao lại cứ phải nhắm mắt uống cà phê trong khi sở thích là chè bưởi.
Đủ bình tĩnh để đối mặt.
Đủ tĩnh lặng để cảm thông.
Đủ ngắm nhìn để sẻ chia bao bọc.
Đủ yêu thương để căm ghét, dỗi hờn.
Là chạy đủ nhanh, vươn đủ cao, bay đủ xa để biết dừng đúng chỗ.
Là đủ lý trí để kéo ước mơ của mình từ chín tầng mây xuống trước khi nỗ lực không ngừng để thực hiện nó.
Là luôn luôn tu dưỡng rèn luyện để trưởng thành.
Là kéo dài đôi chân, giơ cao đôi tay, vươn cao trình độ nhận thức để rồi từ đó sẽ bay cao bay xa trong những ước mơ của em.
Ảnh minh họa: Raysoda.com
Giờ đây khi đang học tập ở một nơi rất xa nhưng em vẫn không nguôi nhìn về chữ S. Cũng là khi Miền bắc Việt Nam quê hương em đang phải oằn lưng hứng chịu những đợt gió mùa đông bắc tràn về làm khô da, nẻ thịt để bà ngoại em đi về phía đông, đi mãi mà vẫn không nhìn thấy mặt trời. Đi qua tuổi thơ của em vẫn là những ngày chăn trâu cắt cỏ, bắt cào cào châu chấu, quét lá tre, nhặt từng quả phi lao hay cắt từng cuống rạ giữa đồng chiều se lạnh. Em mong sao cho những người thân yêu của em đủ cơm đủ ngon, áo đủ đẹp. Đủ khôn ngoan để lớn lên. Đủ nhạy cảm để nhận ra đâu là ánh sáng mặt trời mà không phải là những thứ ánh sáng xa hoa phù phiếm đầy cám dỗ.
Gửi từ email Nguyễn Thúy Hạnh - hanhncdt
http://vietnamnet.vn/blogviet/ketnoi/200911/Biet-the-nao-la-du-876706/
Ba Chúc Con Ðủ
Mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống, tôi thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người “tạm biệt” để thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc ... tôi cảm thấy mình còn nhiều thứ quí giá ...
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những phút giây “tạm biệt” ấy.
Có một lần tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau những giây phút cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: “Ba yêu con. Ba chúc con đủ”. Cô gái đáp lại: “Ba à, con cũng yêu ba lắm. Và con cũng chúc ba đủ”.
Và cô gái đi. Tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo. Thấy ông ấy muốn và cần khóc, tôi lại gần nhưng rồi không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông nên không nói gì. Bỗng ông ấy quay sang chào tôi và nói:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người và biết rằng mãi mãi không gặp người ấy nữa chưa?
- Xin lỗi, cho tôi hỏi có phải ông vừa “vĩnh biệt” với con gái ông? Tại sao vậy?
- Tôi già rồi mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất. Thực tế, tôi biết, lần sau con tôi quay về đây có thể tôi đã mất.
- Khi ông tạm biệt con gái, tôi nghe ông nói “Ba chúc con đủ”. Tôi có thể hỏi điều đó có nghĩa gì không?
Ông mỉm cười
- Đó là lời chúc “gia truyền” của gia đình tôi đã qua nhiều thế hệ rồi – nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông tươi cười hơn – Khi tôi nói “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc: “Ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh mặt trời. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quí cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quí những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng”.
Ông khóc và quay lưng bước đi.
Tôi nói với theo: “Thưa ông, tôi chúc ông đủ”.
http://dongtienkhon.com/index.php?option=com_content&task=view&id=394&Itemid=53
Friday, November 13, 2009
Subscribe to:
Posts (Atom)