Bùi Hiếu Ngọc
Bạn hiểu thế nào là hạnh phúc?
Có phải có nhiều tiền bạc hay giàu sang- đó là hạnh phúc? Có lần hay đôi lần tôi nghĩ rằng hạnh phúc là phải giàu sang phú quý, nhưng có lẽ tôi đã sai vì khi nhìn thấy những người bệnh quằn quại trong đau đớn vì bệnh nặng, hay khi nhìn thấy những cảnh đời bất hạnh nơi những người xung quanh tôi thì tôi lại nghĩ: Có lẽ hạnh phúc chỉ đơn sơ là một mái nhà yêu thương hay có một sức khỏe tốt để có thể làm mọi việc trên đời dù cho công việc đó có lớn lao hay tầm thường nhỏ bé.
Lúc đó tôi đã nghĩ: nếu cuộc sống chỉ có tiền bạc thì thật vô vị, tẻ nhạt và cô đơn.
Không phải chúng ta là ai, đang sống trong hoàn cảnh nào, cũng không phải chúng ta sống được bao lâu mà điều quan trọng nhất là chúng ta sống, cảm nhận và chia sẻ hạnh phúc của chúng ta cho những người xung quanh như thế nào?
Tôi nghĩ thế đấy.
Hạnh phúc là giá trị vô hình mà mỗi chúng ta đều mong ước vươn tới trong cuộc đời mình. Hạnh phúc không đến từ hoàn cảnh khách quan mà khởi phát từ bên trong tâm hồn mỗi con người.
Hạnh phúc là phần thưởng mỗi người có thể tự trao tặng cho nhau.
Đã một hay nhiều lần tôi nghe bài hát : Nhịp tim do ca sĩ Ngô Kiến Huy thể hiện và suy nghĩ rất nhiều về hoàn cảnh của 2 em An và Khánh hiện đang sống tại Văn Môn.
“ Cầm bàn tay em bé thơ lòng bỗng thấy như buồn hơn. Nụ cười em như nắng mai mà tại sao tôi phải khóc. Rồi nơi đây sẽ mãi không còn bước chân em đùa vui mà em vẫn luôn giữ môi cười dù mai em phải xa”
Thật sự lúc đấy tôi đã không cầm được nước mắt vì có lẽ bài hát ấy sao nó gần giống với hoàn cảnh của hai em đến thế. Mà có lẽ bài hát này tác giả viết dành cho những em nhỏ có hoàn cảnh giống như An và Khánh chăng ?
Cũng đôi bàn tay xù xì, thô dáp, ngón tay không còn lành lặn, cũng thân hình nhỏ nhắn xinh xắn và có vẻ quá bé so với cái tuổi 12 nữa chứ. Làn da của hai em đâu có đẹp mà toàn thân da thô dáp, chóc vẩy, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt già nua, bé nhỏ
nhất là mái tóc không còn là tóc, mà dường như nó đã khiêm nhường ẩn mình trong một lớp chất sừng dày cộp. Hai hàng lông mi không tồn tại nữa, đôi mắt to đỏ ngầu trông rất đáng sợ, đôi bàn tay nhỏ bé, gầy gò bé tẹo, ngón ngắn ngón dài trông cũng không phải là tay nữa. .Đây là triệu chứng của bệnh Ichion hay còn gọi là bệnh vảy cá mà tôi đã đề cập ở bài viết trước đây.
Thế nhưng chưa lúc nào nụ cười lại tẳt trên môi hai em cả. Lúc nào em cũng cười mà nụ cười còn rất xinh nữa chứ. Nhìn bé An và bé Khánh cười lòng tôi lại thấy vui vui xong cũng xen lẫn một nỗi buồn và một nỗi lo lắng vô hình về sức khỏe của hai em sau này. Tôi nghĩ chính sự hồn nhiên của hai em mà bệnh tật của hai em dường như không còn tồn tại nữa.
Ở Văn Môn được một thời gian đã khá lâu, An và Khánh dường như đã trở thành thành viên của đại gia đình Văn Môn, được mọi người yêu mến. Hàng ngày hai em sáng sáng vẫn đến nhà thầy giáo Đỗ Trọng Hiền để học bài. Bé An khoe :” em đã học hết chữ của thầy giáo Hiền rồi, em học đếm cũng rất giỏi nên thầy Hiền khen An giỏi hơn Khánh” An thích lắm! Em An cũng tỏ ra là một người rất nhanh nhảu và hoạt bát nữa. Giáng sinh vừa rồi An còn đóng kịch cùng các cụ trong câu lạc bộ thơ Văn Môn, em được đóng vai chính trong vở kịch : “Món quà giáng sinh vô giá” do tôi viết kịch bản và đạo diễn. Bé An tỏ ra thông thuộc kịch bản và lắm khi còn nhắc vở cho các cụ diễn. Cô bé An cũng là một cô chị khá đảm đang, khi em Khánh bị ốm An vội vàng đưa em đến phòng khám của tôi để khám bệnh, khi dặn cách uống thuốc An nhớ ngay chính vì thế mà khi không có các Sơ ở nhà em vẫn chăm Khánh được. Bé An thật là khéo.
Nhưng ngược lại với bé An, bé Khánh lại là một cậu bé ít nói và luôn trầm tư, rất ít khi nhìn thấy Khánh cưới nói rôm rả. Có những lần Khánh ốm, không ăn không uống mà em chỉ nằm trên giường khóc lóc, em nhớ dì Hòa (vì hôm đó dì Hòa đi tĩnh tâm tại dòng Mân Côi) và em cũng nhớ mẹ em nữa. Em nói trong nước mắt: “ Dì ơi, dì ở đâu? Sao dì không về với con? Mẹ ơi. Mẹ ở đâu? Sao mẹ bỏ con” rồi Khánh cứ vật vã, khóc lóc như vậy mặc cho những lời khuyên của chúng tôi đưa ra. Thế mới biết, be Khánh chưa bao giờ quên mẹ em cả. Tiếng khóc của em làm chúng tôi nghẹn ngào đến không cầm được nước mắt. Tháng 1/ 2011 vừa rồi, Khánh bị một cái u ở vùng cằm cổ,cái u đó cứ ngày càng to ra và gây đau đớn cho em, em Khánh không ăn được gì nhiều nên gầy hẳn đi. Em đã được ban giám đốc bệnh viện và các sơ đưa đi khám bệnh ở một bệnh viện khác có trang thiết bị đầy đủ hơn và hiện đại hơn những mong có thể giải quyết được cái u của bé Khánh.
Thực ra khi phát hiện ra cái u vùng cằm cổ Khánh, nhiều người đã bắt đầu lo lắng cho em Khánh vì họ cho rằng có lẽ đó là giai đoạn sức khỏe của Khánh đi xuống nghiêm trọng và có lẽ em có thể sẽ chết. Cái tin đó gây hoang mang và thương cảm đặc biệt với mọi người quan tâm đến em. Chúng tôi đã rất sợ và cầu nguyện nhiều cho em Khánh.
Một chuyện xáy ra khi đưa Khánh lên khám ở đó, bác sĩ khám và chẩn đoán em bị u nhầy vùng cằm cổ, chỉ cần một tiểu phẫu nhỏ là có thể giải quyết được tình trạng này của Khánh và trả lại sức khỏe cho em. Nhưng khi đề nghị họ phẫu thuật luôn cho Khánh thì họ lại sợ hãi vì trông bộ dạng của em làm họ sợ hãi.
Vậy là ca phẫu thuật lại được một bác sĩ ở Văn Môn thực hiện dưới sự hướng dẫn và chỉ đạo của bác sĩ bệnh viện đó. Khi ra cổng bệnh viện đó đợi xe thì những người xung quanh cổng bệnh viện xúm lại xem rất đông. Họ cho rằng An và Khánh đều bị bỏng, có người thì nói là bị chất độc màu da cam rồi họ tặc lưỡi, lắc đầu và có người tỏ ra cảm thông với tình trạng của hai em.
Thế đấy, thật khó để có thể diễn tả được nỗi vui mừng của hai em khi hai em thấy có nhiều người xung quanh nói cười như vậy!
Hai em cứ cười hồn nhiên mà không hề sợ hãi hay không hề hay biết là họ đang bàn tán về hoàn cảnh và cái hình hài “lạ mắt” của mình. Điều đó thật đáng khâm phục.
Về Văn Môn, Khánh đã được phẫu thuật nhưng do phương tiện của bệnh viện còn hạn chế nên cái u nhầy đó chỉ tạm thời được trích ra thôi chứ chưa thể hết hẳn. Nhưng như vậy cũng tốt, Khánh sẽ đỡ đau và ăn uống được tốt hơn. Cảm tạ Ông Trời đã mang lại niềm vui và sức khỏe cho cả hai em.
Cho đến bây giờ thì sức khỏe của Khánh và An đều tốt, hàng ngày hai em vẫn đèo nhau đi học, đi lễ ở nhà thờ hay sang nhà dì Hòa để ăn cơm nữa.
Khánh lái xe rất giỏi còn An thì lại chỉ thích ngồi đằng sau Khánh, em không thích học đi xe đạp. Hai em luôn như hình với bóng vậy, lúc nào đi đâu cũng có nhau.
Khi được hỏi ước mơ của hai em sau này là gì? An nói : “ ước mơ lớn nhất của hai chị em em là được sống khỏe mạnh”
Không phải ai sui khiến nhưng An đã nói ra câu ấy! Hạnh phúc của hai em không chỉ là sự quan tâm, chăm sóc của mọi người mà còn cần một sức khỏe để vui sống.
Thật vậy, đối với những người bệnh và những người có hoàn cảnh khó khăn đôi khi hạnh phúc không phải là nhiều tiền của nhưng là được sống khỏe mạnh.
Hạnh phúc với chúng ta không phải xa vời và khó thực hiện mà có lẽ hạnh phúc luôn luôn đồng hành cùng chúng ta, điều quan trọng là chúng ta có nhận ra hạnh phúc đích thực mà chúng ta đang có: có thể sau những khó khăn, thất bại trong cuộc sống bạn nhận ra được rằng thật hạnh phúc vì khi gặp khó khăn thử thách mình đã nhận ra được tình cảm mọi người dành cho mình như thế nào? Hay khi có ốm đau, bệnh tật bạn mới nhận ra được rằng sức khỏe mới quý giá dường bao?
Và hạnh phúc thực sự có được khi chúng ta biết cảm nhận và chiêm ngắm, chia sẻ nó trong chính những giây phút hiện tại mình đang sống.
Ngày ngày, An và Khánh vẫn rong ruổi xung quanh bệnh viện, vẫn nói, vẫn cười, vẫn chào mọi người như bao ngày khác. Phải chăng lúc đó hai em đang rất hạnh phúc?
Các bạn thân mến!
Tôi rất yêu quý An và Khánh, và một điều tôi nhận ra qua hoàn cảnh của hai em đó là một sự lạc quan, vui vẻ và yêu đời nơi hai em. Sẽ thật bi đát nếu hai em không đến được Văn Môn và được mọi người yêu thương, chăm sóc đúng không các bạn?
Vì vậy, tôi cũng muốn nói với các bạn rằng: Đừng bao giờ nghĩ mình là kẻ khốn khổ bất hạnh nhưng hãy nghĩ tới và mở lòng ra với những người có số phận bạc bẽo hơn mình. Đó chính là hạnh phúc đấy!
Kính chúc các bạn luôn luôn là người hạnh phúc trong cuộc sống.