.jpg)
CHUYỆN CỔ TÍCH VĂN MÔN
-Hiếu Ngọc-
Ngày nảy, ngày nay, khi mà không gian và thời gian có tên có tuổi, có số chữ hẳn hoi thật là hay.
Tại một vương quốc nhỏ có tên là Hải Dương có một hoàng tử tên và Văn Rít, người rất khôi ngô tuấn tú lại rất giàu lòng yêu nước. Chàng đã tham gia vào đội du kích để bảo vệ vương quốc hùng vĩ Việt Nam yêu dấu của mình, chống lại bọn giặc cỏ đang nhăm nhe xâm chiếm vương quốc Việt Nam yêu dấu. Có thể nói chàng là một người rất nghĩa hiệp và rất tốt bụng. Ai ai trong tiểu vương quốc cũng yêu mến chàng và chàng trở nên tâm điểm sự chú ý của các thiếu nữ trong kinh thành Hải Dương.
Vị hoàng tử của chúng ta đã thành hôn với một vị cô nương rất xinh đẹp và sinh ra 2 người con rất đẹp và rất kháu khỉnh. Cuộc sống hạnh phúc những tưởng là được ở lâu cùng chàng Văn Rít nhưng đến một ngày nọ trong thành xuất hiện một mụ phù thủy-mụ ta rất độc ác, gớm ghiếc bởi mụ là kẻ bẩn thỉu, bệnh tật và chuyên mạng đến cho loài người căn bệnh đáng kinh tởm: lở loét, cụt cò và mất cảm giác. Mọi người rất căm ghét mụ và họ gọi mụ là Han Sen.
Mụ Han Sen rất độc ác, mụ đã chọn chàng Rít làm vật thí nghiệm, truyền bệnh của mình. Vậy là mọi thứ với chàng Rít đã trở nên rỗng tuyếch vì không có gia đình, vợ bỏ, con khiếp sợ, hàng xóm xa lánh. Cuộc sống trở nên vô nghĩa “sống không bằng chết”.
Vì bị lở loét, chân tay mất hết cảm giác, bị xa lánh làm cho chàng Rít buồn bã, khóc lóc và lang thang, sống vất vưởng bờ bụi. Vì nguyền ác độc của mụ Han Sen mà một chàng hoàng tử hiền hậu, đáng mến như chàng Rít trở thành một lão “khọm già”, một “con quỷ không nhà”.
Căn bệnh quái dị đó đã làm cho chàng tiều tụy, khô héo. Cuộc sống lang thang, vất vả bị xa lánh của chàng kéo dài vài năm cho đến khi chàng lạc bước tới một vùng “Đất hứa”. Nơi đó chàng được chăm sóc bởi những nàng tiên áo trắng hiền hậu. Và khi đến vùng “Đất hứa” này chàng đã 37 tuổi rồi: Mắt mờ, lở loét, …thật bất hạnh.
Và thời gian lúc đó có tên là 1953-1954.
Cũng cùng cảnh ngộ như thế, tại tiểu vương quốc Nam Định, tại vùng ven Hải Hậu, có nàng Nguyên Mai rất xinh đẹp, đôi mắt nàng tròn, đen và lấp lánh như những vì sao đêm. Tính nết và nụ cười của nàng làm say đắm bao tràng trai. Vì nhà nghèo nên nàng phải lập gia đình sớm năm nàng 17 tuổi-cái tuổi đẹp nhất. Hạnh phúc đã gõ cửa nhà nàng. Sự xung túc và may mắn, hiền dịu của nàng cũng làm cho bao kẻ phải ghen ghét trong đó có mụ Hủi-một mụ đàn bà xấu xa, bẩn thỉu và bị mọi người xa lánh-mụ ghen ghét với sự hạnh phúc của nàng, mụ đã nổi lòng thèm muốn có được sự may mắn đó của nàng nhưng đó chỉ là sự viển vông, vô vị vì mụ chăng bao giờ mụ có được một việc thiện gì hay được mọi người chấp nhân. Nên mụ đã thịnh lộ, chua cay nguyền rủa nàng Mai: “Ta sẽ nguyền rủa cho ngươi sẽ phải chịu cành ngộ như ta, ta sẽ làm cho ngươi bị chồng con ruồng rẫy, làng xóm hắt hủi xa lánh như ta”. Rồi mụ cười khoái trí.
Thật khổ cho nàng Mai tốt bụng, từ khi mụ bị hủi nguyền rủa, nàng lúc gặp phải những bất hạnh trong cuộc sống gia đình. Rồi đôi bàn tay nàng dần dần rụt lại, không cảm giác. Người nàng dần dần đau nhói…Nàng hoảng hốt, xấu hổ, than khóc. Nàng dấu cả chồng con hàng xóm nhưng không thể dấu được lâu. Nàng bị chồng con phát hiện, họ sợ hãi, đuổi nàng ra khỏi nhà mặc cho nàng van nài thảm thiết.
Từ đây, cuộc đời nàng Mai sang một trang mới, từ một cô tấm hiền lành trở nên một cô hồn bơ vơ.
Nàng đi lang thang mặc cho người đời xì xèo, khiếp sợ, chửi bới. Càng ngày bàn tay nàng càng rụt lại không sao ruỗi ra được, chân đau và trở nên cất cần, thật là khổ đau.
Cho đến năm 1955, nàng đã tới được một vùng “Đất mới”, một vùng đất đem lại sự hồi sinh cho cuộc đời nàng.
Các bạn có biết vùng đất mà tôi muốn nói đến là một nơi nào không ạ? Đó chính là vùng đất
Văn Môn thuộc tiểu vương quốc Thái Bình Văn Môn-nơi chứa đựng yêu thương, đồng cảm và là hơi thở mới cho những kiếp người như chàng Rít, nàng Mai.
Tại vùng đất Văn Môn này, chàng Rít, nàng Mai và rất nhiều những người cùng cảnh ngộ được yêu thương, chăm sóc, sẻ chia bởi những bà tiên áo trắng.
Và cũng chính nơi đây, tình yêu giữa chàng Rít và nàng Mai đã đơm hoa kết trái. Nàng Mai quyết định đến với chàng Rít vì tình thương yêu, đồng cảm giữa những người cùng cảnh ngộ. Vậy là hạnh phúc một lần nữa lại gõ cửa nhà họ.
Tình yêu ấy đã làm mọi người xung quanh chàng và nàng thán phục và cũng là tin sét đánh đối với mụ Hủi. Mụ bực tức, sôi sục, điên lên mà gầm thét. Mụ nghiến răng kèn kẹt, mụ tiếp tục nguyền rủa nàng Mai.
“không có kẻ nào có thể thoát khỏi lời nguyền rủa của ta. Nhà ngươi…nhà ngươi…Ta sẽ nguyền cho nhà ngươi sẽ gặp nhiều bất công, đau khổ trong cuộc sống gia đình. Ta sẽ làm cho chồng nhà ngươi bệnh sẽ nặng hơn để tuyệt vọng. Nhưng nhà ngươi cũng có thể vượt được qua lời nguyền của ta trừ phi…”.
Các bạn biết không? ở đời này không có điều gì, hạnh phúc nào là bền vững mãi mãi cả.
Qua mười năm năm chung sống, nàng Mai và chàng Rít giờ đây đã trở thành những bậc trung niên rồi! Và giờ đây cả hai đã nên nên bà hết rồi. Nhưng đó cùng là khoảng thời gian đau đớn khi bà Mai nhân ra bệnh tình của ông Rít càng trở nên trầm trọng: đôi bàn tay ông trở nên lở loé, mất đốt, ngón không ra ngón, tay không ra tay. Lại thêm đôi mắt mờ và đôi chân không cử động được.
Bà đau khổ quá nhưng bà vẫn yêu thương ông, chung tay giúp ông trong sinh hoạt, bà nấu cơm, giặt giũ quần áo, chu toàn chức năng làm vợ của mình.
Cuộc sống và công việc vì thế trôi qua.
Hai mươi năm rồi ba mươi năm trôi qua, ông Rít giờ đây như một khúc gỗ nằm bất động trên giường bệnh, đôi tay ông rụt hẳn ngón, đôi chân ông không còn nữa vì đã bị cắt đi để đảm bảo tính mạng, đôi mắt mở chừng chừng nhưng vô cảm. Ông không còn biết gì nữa. Cả người vợ đã chung sống với ông bao năm ông cũng không biết.
Bà nhìn ông mà lòng đau thắt lại, nước mắt lưng chòng, bà đau khổ tuyệt vọng, đã không ít lần bà muốn bỏ đi, bỏ ông để cho đỡ khổ nhưng bà không thể vì ông ấy là chồng bà, là người đồng cam cộng khổ, chia sẻ cùng bà bao nhiêu năm. Bà lại không đành lòng.
Bà lại tiếp tục phục vụ ông, chăm sóc ông như ngày nào. Mà như bà tâm sự càng ngày bà càng yêu ông hơn. Chính tình yêu đã đem lại cho bà Mai cái nghị lực phi thường ấy. Có những đêm ông bệnh, bà thức cả đêm để chăm ông. Bà lo lắng sợ hãi vì sợ mất ông, bà buồn và bà chỉ biết khóc. Nỗi đau như tăng dần lên theo năm tháng nhưng đồng hành với nó là tình yêu thương, đồng cảm, tình vợ chồng…
Hai ông bà sống với nhau nhưng không có một người con nào nên lúc ôm đau không biết cậy nhờ vào ai. Nhưng do hai ông bà ăn ở nên cũng được sự giúp đỡ của những người phong cùng cảnh ngộ và nhất là sự quan tâm chăm sóc, điều trị của ông vua và các đại thần cùng các nàng tiên áo trắng.
Gánh nặng cũng vơi đi một nửa. Nhưng trong thâm tâm bà Mai vẫn còn nặng trĩu và bà đã may mắn gặp ông bụt- người rất yêu thương loài người và thường xuyên giúp đỡ người hiền lành-ông Bụt đó đã cho bà một điều ước: bà sẽ được sống thật lâu, mạnh khỏe và tràn trề tình yêu với mọi người nhất là nghị lực để vượt qua khó khăn để phục vụ ông đến lúc ông qua đời.
Đó cũng là một món quà quý giá mà bà Mai nhận được từ ông Bụt. Bà rất vui sướng.
Còn nói đến mụ Han Sen và mụ hủi, do bị người đời nguyền rủa và bị những vị thần tốt trong vùng đất Văn Môn cảm hóa nên tốt đẹp.
Giờ đây 2 mụ cũng được các nàng tiên áo trắng chăm sóc, yêu thương nên hai mụ cũng trở thành người tốt bụng. Hai mụ nguyện chung sống với loài người một cách hòa bình, mụ Han Sen nói:
“Tôi biết chúng tôi là những kẻ xấu xa, tàn ác. Xin mọi người hãy tha thứ cho chúng tôi. Chúng tôi làm nhiều điều bất nhân nhưng chúng tôi cũng biết sợ. Chúng tôi sợ sức mạnh tình yêu thương, đồng cảm, chia sẻ bệnh tật, nghèo nàn cho nhau. Chúng tôi bị thu phục bởi sức mạnh của tình yêu và lòng nhân nghĩa”.
Thế đấy các bạn ạ! cổ tích là một truyện hư cấu nhưng lại đem lại cho con người ta niềm tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn: Hoàng tử sẽ lấy công chúa và họ sẽ sống với nhau hạnh phúc suốt đời, người hiền sẽ gặp lành kẻ ác sẽ bị tiêu diệt.
Chuyện cổ tích Văn Môn mà tôi kể cho các bạn nghe trên đay là một câu truyện hết sức có thật. Và hai nhân vật ông Rít và bà Mai đã bước sang cái tuổi “thât thập cổ lai hy” rồi nhưng tôi vẫn nhận thấy ở những con người làng phong Văn Môn quê tôi niềm tin vào cuộc sống.
“Họ vẫn ngày ngày ăn cơm, đọc báo chia sẻ với nhau những câu chuyện đời thường. Tâm sự với nhau về số phận mình nhưng cũng dành cho nhau nhũng nụ cười thật ấm lòng”.
Xin hãy đến với Văn Môn để nghe tôi kể những câu chuyện cổ tích ngày nay hết sức thật và đầy cảm động về những người bệnh có số phận hẩm hiu, đau đớn nhưng vẫn gồng mình lên hàng ngày để sống và yêu thương
No comments:
Post a Comment