Chuyện Đời Tôi
-Hiếu Ngọc-
Xin chào các quý ông, quý bà, các cô dì và toàn thể các ân nhân và các bạn!
Tôi là: Trần Văn Nhâm, sinh năm 1910 ở tỉnh Hưng Yên.
Năm nay tôi đã 97 tuổi rồi. Tôi rất tự hào về tuổi tác của mình vì có thể nói tôi đẹp trai nhất Trại Phong Văn Môn này. Tôi đến trại Văn Môn năm 1965- khi Văn Môn còn là một trại nghèo nàn và toàn bộ là chuối. Văn Môn xưa và nay tuy có nhiều đổi thay nhưng hơi ấm tình thương yêu thì không bao giờ thay đổi và tôi thấy nó còn nhiều tình thương hơn nữa. Vì chúng tôi được nhận sự quan tâm của Ban Giám Đốc, của các Cha, các Thầy và các quý ân nhân.
Từ khi đến sống ở Văn Môn tôi thấy cuộc đời tôi như thay đổi hẳn. Tôi không còn cô đơn nữa. Tôi vui lăm vì tôi được nhà nước, ban giám đốc trại Văn Môn, các ân nhân giúp đỡ nên tôi thấy tôi thoải mái hơn, yêu sự sống hơn và thấy cuộc đời đẹp hơn.
Đứng ở mốc thời gian này, nhìn lại những biến cố đau khổ của cuộc đời. Tôi không khỏi bàng hoàng, chua xót và lo sợ. Có lúc tôi nghĩ nếu những người bệnh phong như tôi không có chỗ nương tựa, để sống thì không biết chúng tôi sẽ ra sao nữa? không hiểu rồi chúng tôi có còn sống trên cõi đời này để nhận sự quan tâm của mọi người không nữa. Nên khi kể lại cuộc đời mình tôi chỉ thấy chua xót và đắng cay.
Tôi sinh ra trong một gia đình rất nghèo tại Liên Khê-Khoái Châu tỉnh Hưng Yên. Gia đình tôi nghèo lắm lại đông con. Bố mẹ tôi được bốn anh chị em tôi. Nhà nghèo lại đông con nên cha mẹ tôi làm vịêc rất vất vả. Mà hồi ấy làm gì có ruộng mà trồng cấy, làm gì có gạo ăn, chỉ toàn củ chuối và khoai độn khổ lắm.
Vì nhà nghèo lại đói kém nên mẹ tôi sớm qua đời rồi hai chị và anh trai tôi cũng bỏ gia đình ra đi về cõi vĩnh hằng. Cực lắm anh chị ạ!
Bố tôi từ đó cũng suy sụp tinh tinh thần nhưng vẫn gắng gượng nuôi con, rau cháo qua ngày. Hai bố con tôi rắt nhau đi ăn xin, đi làm thuê để lấy cái gì đó nuốt vào bụng.
Thời gian cứ dần trôi qua, đến năm tôi 19 tuổi, tôi đã lập gia đình cùng với một cô gái cùng làng, sinh được bốn người con cũng hai trai, hai gái. Đẹp lắm đấy anh chị ạ! Vậy mà trong nạn đói đó đã mang đi của tôi người vợ trẻ và hai người con gái lớn. Sau ba năm thì cậu con trai thứ ba của tôi cũng qua đời vì không chịu được con đói khủng khiếp. Thật là đau khổ vì sao ông trời lại mang đi của tôi nhiều niềm yêu thương và người thân đến vậy. Tôi hận ông trời lắm! Gia đình tôi có sáu người giờ đây chỉ còn lại hai người: tôi và con trai út.
Nhưng cuộc đời của tôi không chỉ toàn niềm đau thương mà còn cộng thêm cả sự nghiệt ngã của bản thân mình. Sau lần đi tiêm tại bệnh viện huyện, tôi đã nhận được một tin sét đánh: Tôi đã bị hủi vì theo bác sỹ khám bệnh cho tôi thì tôi bị mất cảm giác vùng cánh tay và thế là họ bảo tôi là hủi. Nhục nhã lắm các anh chị ạ!
Hàng xóm biết chuyện họ xa lánh bố con tôi. Họ nhìn cha con tôi với một con mắt tò mò, lạnh nhạt và khinh dẻ. Tôi khổ tâm lắm. Tôi đã không ít lần nghĩ tới sự chết cho thoát khỏi nỗi đau này nhưng lại không thể vì tôi còn đứa con út là thằng Hào. Tôi không muốn con tôi bơ vơ trên cõi đời này.
Vậy là tiếp tục sống, làm thuê để nuôi con. Gà trống nuôi con cái cảnh ấy sao mà khổ vậy. Ăn đói, mặc rách, bị mọi người xa lánh, đánh đuổi. Hai cha con tôi không có nhà, chỉ ở tạm chỗ này chỗ nọ trong làng. Họ chê chúng tôi là thằng hủi, bố hủi thì chắc thằng con cũng hủi nên họ không cho về nhà vì nhà tôi đã bị đốt mất rồi vì dân làng cho đó là nơi con hủi sinh sống.
Đau lòng lắm, hai cha con tôi đi khất thực khắp nơi. Nghĩ tới cảnh này mà tôi không cầm được nước mắt. Hai cha con cứ đi làm thuê vài tuần ở nơi khác xong lại về trú ngụ tại một túp lều nhỏ ngoài vườn hoang. Lắm lúc thằng Hào con tôi rét, ốm mà vào làng xin ăn mà họ cũng không cho. Mà tôi thấy con tôi đâu có tội.
Ở túp lều đó, mưa thì rột như ngoài trời, nắng chiếu xiên qua mái lều, gió lùa rét lắm nhưng hai cha con vẫn cố gắng che chở cho nhau. Đến năm con trai tôi lên mười tuổi, tôi cho con tôi đi học nhưng không ít lâu sau cháu phải bỏ học về nhà trong lúc khóc trông rất tội nghiệp. Tôi hỏi làm sao, cháu Hào nói: Chúng nó bảo con là con nhà hủi, chúng nó không cho con ngồi cùng bàn, chúng nó lại chêu con và đánh con nữa.
Con không muốn đi học nữa. Bố ơi! Con sợ chúng nó lắm! Bố ơi! Con có phải là con nhà hủi không?
Câu hỏi của con tôi làm tôi đau lòng không sao tả nổi, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt, tôi thấy trời đất tối sầm và tôi ôm con tôi khóc òa lên. Tôi thấy số mình cay nghiệt quá, đau khổ quá.
Tôi và con tôi sống như thế trong nhiều năm, sau chúng tôi được trung tâm Y tế huyện Khóai Châu chỉ đường sang trại Văn Môn này.
Nghe họ nói thế, tôi đưa con tôi đi luôn, không còn muốn đứng thêm ở cái mảnh đất kinh tởm ấy một tí nào nữa.
Được sang Văn Môn, tâm hồn tôi tự nhiên thấy thoải mái, tin tưởng hơn. Năm 1965, tôi đã đặt chân vào vùng đất Mới-Vùng đất Văn Môn-trại Chuối-tuy Văn Môn nghèo lắm: nhà tranh, vách đất nhưng lại có tình người rất sâu đậm. Mọi người ở Văn Môn giúp đỡ tôi rất nhiều: các bác sỹ thì lo chữa bệnh cho tôi, các bệnh nhân ở đó thì chia sẻ, đồng cảm cùng với tôi nên tôi rất yên tâm.
Đến Văn Môn, tôi đã cho thằng út nhà của tôi cho một người ngoài trại nuôi khi đó nó đã 13 tuổi rồi. Thằng bé, nó ngoan lắm nên bố mẹ nuôi có cũng rất yêu quý nó và cho nó đi học.
Năm 17 tuổi, Thằng Hào con tôi đi lao động làm công nhân ở Quảng Ninh nên từ đó tôi sống một mình.
Sống ở Văn Môn vui cũng nhiều và buồn cũng nhiều lắm. Tôi buồn vì gai đình tôi, họ hàng nhà tôi không còn ai mà thăm tôi nữa, con trai thì đi làm xa, tôi cũng thấy bị mặc cảm vì bệnh tật: nhưng vui vì có được những người thực sự hiểu, cảm thông, chia sẻ và yêu thương mình.
Vui là vui lắm!
Cuộc sống dần dần trôi qua tại trại Văn Môn đầm ấm đó, giờ đây tôi đã gần 100 tuổi rồi. Đôi chân tôi đã bị cắt gần 10 năm nay vì bệnh, đôi mắt tôi nhìn không rõ lắm. Tuy có không đi lại được nhưng không vì thế mà tôi thấy buồn. Tôi thấy có nhiều lần, có những vị ân nhân còn tới tận giường tôi, bắt tay tôi, chụp ảnh tôi. Tôi rất vui. Nhưng vui nhất là đầu năm 2007, vừa rồi tôi đã được hai người cao tuổi tổ chức mừng thọ 100 tuổi cho tôi. Tôi phấn khởi lắm!
Thật sự, Văn Môn làm tôi hồi sinh. Tôi thấy mình sống lại trong một câu truyện cổ tích vậy.
Tuy trùng Han Sen có cắn xé tôi thế nào, tôi vẫn không thấy buồn mà tôi coi đó là một nỗi đau nhỏ của mình thôi. Tôi chỉ mong sẽ có thật nhiều các vị ân nhân đến đây thăm chúng tôi, chia sẻ bệnh tật với chúng tôi. Và chỉ mong sẽ không ai còn khinh dẻ, lạnh nhạt với chúng tôi- những người bệnh phong nữa!
Vâng, cuộc đời có thật nhiều cái to lớn, có giá trị nhưng tình yêu thương của mỗi người dành cho mỗi người-nhất là người phong cô đơn, xa lánh thì đó là một món quà vô giá. Cuộc đời sẽ sáng hơn nếu mỗi người trong chúng ta góp và đốt lên ngọn nến sáng cháy yêu thương.
No comments:
Post a Comment