Monday, September 17, 2007

HỌ CẦN YÊU THƯƠNG

Cũng từ cha mẹ sinh ra
Mà sao thân họ thây ma thế này
Thân thể thiếu chân thiếu tay
Da dẻ lở loét, mày đay đầy mình
Họ bị xa lánh tội tình
Gia đình xua đuổi, cắt tình anh em
Có người không chịu khổ thêm
Liều mình tự vẫn hòng quên đời nay
Có người cực khổ vơi đầy
Bị chôn dưới đất, vẫn ngây ra cười
Có người tự tử nhiều lần
Điện giật, dao kéo, đâm sâu xiên mình
Chỉ mong rồi sẽ hồi sinh
Sang trang đời mới bình minh rạng ngời
Người chết thì hết rồi thôi
Người sống đau khổ, ôi rồi tủi thân
Khóc than rồi lại âm thầm
Cho mù hai mắt, cho tan thân sầu
Đôi khi gạn hỏi vì đâu
Họ khóc ,họ nói vì đời bỏ quên
Họ mong ,họ sẽ được luôn
Có ai, ai đó chăm nom cận kề
Để cho đời bớt bộn bề
Cho hồn họ đỡ tứ bề đau thương
Xin bạn lữ khách trên đường
Giúp cho một chút tình thương làm quà.
Hiếu Ngọc-Văn Môn-Thái Bình
.......................................
Tâm sự của tôi
Cuộc đời ai cũng có rất nhiều hồi ức, có nhiều kỷ niệm mà cũng có nhiều biến cố mà mãi về sau này, mỗi khi nhắc lại ta cũng không sao cầm được nước mắt. Cũng như cuộc đời tôi vậy.
Sinh ra từ lâu rồi, tôi sinh ra từ chi thể của Mẹ tôi, tôi là con út trong một đại gia đình lớn, rất lớn các bạn ạ ''
Gia đình tôi tuy đông con, nhưng Mẹ tôi vẫn cố nghĩ cho tất cả anh em chúng tôi những cái tên thật đẹp. Anh em tôi có những người rất to béo, mập mạp, nhưng cũng có những người bé xíu như tôi và một vài anh em khác nữa. Anh em tôi có người tính rất phóng khoáng, hiền hậu nhưng cũng có những người rất chi là nóng nảy. Có người gặp toàn may mắn trong cuộc sống nhưng cũng có những người gặp toàn điều rủi ro, đau khổ thôi. Tôi là một ví dụ.
Sau khi Mẹ tôi cho ra sống tự lập, tôi hăm hở, tươi sống, hăm hở phát triển. Tuy không được tráng lệ với những toà nhà cao ốc, những lâu đài tráng lệ, hay những bãi cát khô khan. Trên tôi được bao phủ bởi màu xanh của bạt ngàn rừng chuối, thấp thoáng là những ngôi nhà đơn sơ, bé nhỏ của những người nông dân hiền hậu. Cuộc sống cứ thế trôi đi trên tôi với những âm thanh âm ỉ, êm đềm của những đôi bàn chân xinh xắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt biến đổi tôi, cho tôi lên một thân xác mới. Thật là hoà bình và tĩnh lặng.
Cho đến một ngày, tôi chợt giật mình khi có những người lạ mặt đem đến trên tôi những con người xấu xí, bẩn thỉu và đáng kinh tởm. Trông họ như những con quái vật vậy. Tôi cũng thấy gai rợn hết cả xương sống lên. Tôi oằn lên ,oằn xuống và rên siết khi có những bàn chân kỳ lạ, những đôi bàn tay khác thường tác động tới tôi.
Họ bị những người lạ mặt đưa đến, lôi sềnh sệch, đun đẩy, đối xử rất thậm tệ. Trông những người đưa những người xấu số này đến mặt hằm hằm, nhìn những người đó với ánh mắt căm ghét ghê tởm. Còn những người tội nghiệp kia thì van nài, khóc lóc và lạy lục nhưng họ không tha. Họ đẩy ra và luôn mồm:
- Đồ con hủi ! Chết đi đồ con hủi !
Cảnh tượng trông thật thảm thương. Lúc đầu tiên tôi chỉ phải đón có vài người lở loét, cụt kịt, nhưng càng về sau càng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Có nhiều người trông cụt hết cả chân, cả tay bò lê lết ăn xin mãi mới đến được chỗ tôi. Họ khổ lắm. Họ vừa bò, vừa khóc, vừa kêu trời, trách trời. Nước mắt họ rơi trên tôi làm tôi lạnh toát. Tôi cũng khóc theo họ. Tôi thương họ lắm.
Mỗi con người, mỗi số phận và mỗi định mệnh. Những con người đến chỗ tôi đều bị xa lánh, bị hắt hủi, bị đuổi giết bởi dân làng, bởi người thân, nhưng may mà thoát được. Có người bị bức tử, nhảy xuống sông quyên sinh nhưng lại được cứu sống như bà Khế, ông Cân.
Thật trớ trêu vì nghịch cảnh xô đẩy, họ đau khổ, họ kêu than, tôi thương họ lắm. Nhưng cũng giống như họ, tôi cũng đau khổ. Tôi bị anh em tôi xa lánh và ngăn cách tôi bằng những tường rào, những dòng sông lạnh buốt. Tôi cũng đau khổ. Tôi tìm về với mẹ, Mẹ bảo tôi:
- Đừng sợ, hãy cứ là mình con ạ, con hãy cứ yêu và cầu nguyện cho anh em con - những người bỏ rơi con, xa lánh con. Rồi đến một lúc nào đó, Mẹ tin các anh em sẽ hiểu con. Còn Mẹ, nay Mẹ ban cho con một cái tên mới. Thay vì cái tên Trại Chuối, nay Mẹ cho con cái tên Văn Môn - Văn Môn - cánh cửa văn học - Văn Môn - cánh cửa lòng nhân ái.
Hãy vững tâm con ạ, Mẹ luôn ở bên con.
Nghe lời Mẹ khuyên, tôi quay về chốn cũ bắt đầu một cuộc sống '' người cùi''. Lúc đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng họ cứ ở trên tôi, tôi không làm thế nào đuổi họ đi được. Nhưng sau tôi lại thấy thương họ, tôi thương họ, vì họ không nhà cửa ,không người thân, họ bị xa lánh và trông đáng thương. Tôi nghĩ, tôi bị anh em xa lánh, tôi còn có mẹ để chia sẻ, được nghe Mẹ khuyên,nhưng còn họ, họ không có ai cả. Họ đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Ở với những người phong, tôi được chứng kiếm rất nhiều cảnh đời hết sức éo le và cay nghiệt.
Có cụ Lữ, tự tử hai lần bằng điện và dao bầu mà không chết.
Hay cụ Tâm bị con cháu bỏ rơi đến suốt đời
Hay cụ Bớp mù cả hai con mắt, hai chân và hai tay cụt ngón
Cụ Quyên 87 tuổi mà chưa bao giờ được ai đó quan tâm, yêu thương. Rất nhiều, rất nhiều cảnh đời đau khổ nữa.
Ngày ngày tôi bị đánh thức bởi những tiếng huỵch mạnh của những đôi chân giả hay những tiếng rơi vỡ của những dụng cụ sinh hoạt của các cụ do đôi tay tàn tật gây ra. Tiếng bước chân đi liêu xiêu trên đất, những bàn tay soa lên mặt tôi thành những đường phẳng lì nhỏ hẹp. Và trải qua bao nhiêu năm tôi đã ôm vào lòng mình những người bệnh cùi như vậy, nhưng ngặt một lỗi đám tang của họ sao mà buồn thế.
Trong cái nắng oi ả của mùa hè, chiếc xe tang đi nhanh, vội vã để lại đằng sau lơ thơ vài người con mà họ đau phải là con khi bố mẹ họ qua đời, họ không mảy may thương tiếc, lại còn đi thật xa cái quan tài, đỏ chói mang cái xác một người thân hủi của mình trong đó. Họ không khóc thì thôi lại phán lên một câu chua xót :'' thế là ta hết nợ ''
Tôi nghe thấy mà bực mình, tôi điên lên và ước chi người nằm trong cái họp đỏ chói đó là những người con bất hiếu như họ. Không biết, khi nắm trong quan tài đó, những linh hồn đó nghĩ gì? liệu họ có chua xót ngậm ngùi cho số phận của mình không? hay có nhiều cụ, không con cháu, không gia đình, khi chết chỉ vài các thủ tục đơn giản là họ vĩnh viễn trong tầng đất sâu là tôi. Đau khổ quá, thương tâm quá!
Nhưng với tôi, để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc là một loạt những tình cảm bạn hữu, sẻ chia giữa những người xa lạ dành cho những người trại phong. Những ông bà đó cho tiền, xây nhà, chu cấp tiền ăn uống cho các cụ. Nhiều đoàn từ mãi miền đất anh em tôi vượt gianh giới sợ hãi để đến động viên an ủi những người phong nên tôi cũng thấy vui cho họ.
Sống với những người bệnh phong đau khổ có lẽ tôi cũng bị mắc phong rồi. Anh em tôi vẫn xa lánh tôi, nhưng Mẹ tôi lại càng yêu thương tôi hơn, an ủi tôi nhiều hơn.
Các bạn ạ, bây giờ các bạn đã biết tôi là ai chưa? Tôi là đất Văn Môn đây. Và Mẹ yêu dấu mà tôi nói đến là Đất Mẹ đấy.
Tôi là đất, tôi yêu quý những gì thuộc về tôi, sống trên tôi, tôi yêu quý những con người phong cùi bị xa lánh, bị khinh rẻ và đau khổ này.Bởi lẽ thế giới không tình yêu là một thế giới chết, con người không tình yêu là một con người vô tâm. Và tôi mong rằng các bạn sẽ yêu thương những người xung quanh mình và đặc biệt là những người có số phận đau khổ,nghiệt ngã hơn các bạn. Đừng xa lánh nhưng hãy đến bên họ để sẻ chia, để động viên, khích lệ họ để họ vui sống lạc quan tin tưởng vào cuộc đời. Đôi khi chỉ một cái nhìn đầy yêu thương của bạn làm cho ai đó ấm lòng hơn và có thêm nghị lực để sống.
Tôi là đất, tôi sẽ ôm trọn tất cả các bạn và xử lý các bạn nếu các bạn không yêu thương nhau.
Xin đừng để cho những linh hồn đau khổ dưới những ngôi mộ lạnh lẽo kia nói chuyện với nhau là: '' Tôi đến chết mà vẫn chưa được yêu thương ''
Bùi Thị Hiếu Ngọc - Văn Môn-Thái Bình
.........................


Lời ngỏ
“Tôi là một người phong, một người phong với nhiều nỗi đau về thể xác và linh hồn. Tôi đau đớn mỗi khi trùng Hansen cấu xé da thịt tôi, phá hoại cơ thể tôi về hình hài, làn da và vóc dáng.
Tôi đau đớn, giằng xé đến quằn quại trong tâm hồn, khi có những ai đó - những người xung quanh tôi hắt hủi, xa lánh khinh dể và chửi rủa.
Cả con người tôi như chìm trong biển sâu của nhục nhã, đau khổ và tủi nhục. Tôi chỉ biết khóc thầm và tự thấy phận mình quá hẩm hiu và tội lỗi. Tôi phải làm gì? làm gì đây?”
Đây là lời tâm sự, lời trái tim đau khổ của một người phong đang nói với tôi, với các bạn. Các bạn sẽ nghĩ gì và hiểu gì về những người phong và cảnh ngộ của họ?
Có khi nào bạn tự hỏi khi mình ở trong hoàn cảnh của họ, bị xa lánh, bị hắt hủi và bị bỏ rơi bởi xã hội. Bạn sẽ nghĩ gì?
Vậy: nếu bạn được trời phú cho những món quà tuyệt diệu mà người khác xung quanh bạn không có. Xin bạn hãy chia sẻ cho họ.
“Mỗi người đều được Thượng Đế ban cho một món quà riêng biệt, và cuộc sống chỉ có ý nghĩa, khi mọi người hãy chia sẻ món quà ấy với những người xung quanh”.
Xin hãy đến và chia sẻ tình yêu nơi các bạn cho người phong để họ sẽ không bao giờ phải cô đơn.
--------- Bùi Hiếu Ngọc ---------
Tiếng chuông ấy
Ở làng phong Văn Môn quê tôi có một ngôi chùa được xây dựng năm 1997. Ngôi chùa rất khang trang, sạch đẹp và uy nghi. Đối với những người theo đạo phật, ngôi chùa là nơi họ có thể tĩnh lặng, suy nghĩ và làm điều thiện. Đến với nhà chùa nơi linh thiêng cũng là đến với nơi tốt đẹp, gọn gàng nhất trong tâm hồn mỗi con người, từ bỏ điều ác, làm điều nhân đức và cũng là nơi để con người được sống một cuộc sống tốt đẹp dù chỉ trong giây lát nhưng nó đẹp và tôn quý khác xa với cuộc sống hàng ngày sôi động và đầy lo toan.
Trong chùa có một “bà từ” mà chúng tôi hay gọi, sống ở đó đã từ lâu. Cuộc sống và việc làm của bà là một tấm gương sáng để chúng ta noi theo.
Bà Phạm Thị Mùi sinh năm 1942 quê ở Quỳnh Phụ Thái Bình. Tuy bề ngoài bà là người rất khó tính và trầm mặc nhưng bên trong bà lại là một con người biết cảm thông, hy sinh và rất có trách nhiệm.
Sống ở quê và đã lập gia đình với một thanh niên cùng xóm, bà sống rất hạnh phúc và có lẽ đối với bà đó là những khoảng khắc đáng nhớ nhất cuộc đời. Bà sinh được 3 người con trai, ai cũng rất khôi ngô tuấn tú và cũng rất chăm làm nhưng có lẽ không ai trong cuộc đời này lại được hưởng toàn hạnh phúc và sự sung sướng cả. Và trường hợp của bà Mùi cũng không phải là một ngoại lệ. Bà không may mắc phải bệnh phong, một căn bệnh mà ai ai cũng phải sợ. Nhưng biết làm sao được khi đôi bàn tay ngày càng mất cảm giác, nó cứ tê tê dại dại và không chịu sự sai khiến của bà. Cộng thêm nữa là sự ngứa ngáy, lở loét cứ đeo bám bà khiến cho bà càng lúc càng thấy sợ hãi, lo lắng. Biết mình đã mắc phải căn bệnh nan y khó chữa, bà lẳng lặng từ bỏ gia đình, chồng con ra đi.
Nghe nói ở Vũ Thư có một làng dành cho những người phong cùi bị xã hội xa lánh bà đã tới đó và xin nhập viện.
Vào những năm 1970, số lượng bệnh phong rất nhiều mà không có ai chăm sóc nên bà đã tình nguyện làm hộ lý, chuyên cần giúp đỡ những người phong về sinh hoạt, ăn uống… bà cười bảo: “Tôi rất thương những người phong vì tôi cũng là người phong. Tôi tình nguyện làm việc này không vì mục đích hay lý do nào cả mà chỉ bởi vì tôi hơn họ là tôi còn nguyên vẹn đôi bàn tay, bàn chân, tuy có tê dại một chút nhưng nó còn làm được khối việc”.
Vậy là hàng ngày bà cần mẫn giúp đỡ từng bệnh nhân nặng trong việc ăn uống, giặt dũ quần áo, tắm giặt cho họ. Ở người phụ nữ ấy ta cảm nhận được một điều là: bà Mùi đã biết vượt lên số phận để sống, để giúp đỡ những người khác, mà ở đây là những người bệnh phong có số phận còn khổ hơn bà.
Nhìn gương mặt gầy gò và nhăn nheo của bà, ta cảm thấy được một sự vất vả và sự tần tảo toát ra từ con người đó. Tôi nghĩ. Họ là người phong mà họ còn có thể giúp đỡ những người phong dù chân tay của họ không còn được như xưa. Nhưng họ vẫn làm, vẫn giúp đỡ. Vậy còn chúng ta thì sao? Liệu chúng ta có thể làm được những việc làm như thế không? Tôi biết rằng ngày nay, ở một số nơi, một số chỗ khi chỉ nghe tên trại phong, người phong thôi đã không ít người trong các bạn rùng mình lè lưỡi, xuýt xoa và kinh tởm rồi chứ chưa nói gì đến việc đến mà xem họ thật sự ra sao?
Biết đồng cảm, chia sẻ và vượt qua số phận hẩm hiu, đó là một nghị lực rất lớn của bà. Bà yêu thương người phong lắm vì cuộc đời bà cũng không khác gì cuộc đời những người phong xung quanh bà cả. Bà từ tâm, thinh lặng, nhẫn nại và ân cần chăm sóc những người phong như người mẹ hiền chăm lo, nâng niu đàn con nhỏ vậy. Ở đây bà đã xây dựng với một cụ ông hơn bà gần trục tuổi, ông ấy bị thiểu năng thị giác, đi lại rất khó khăn huống chi nói gì đến việc nấu cơm, giặt giũ quần áo.
Vậy là trong niềm đồng cảm và sẻ chia, bà đã đến với ông Húy để giúp đỡ ông trong công việc sinh hoạt hàng ngày nhưng đồng thời cũng là một người bạn sẻ chia, tâm sự với ông trong lúc tuổi đã xế chiều.
Các bạn biết không? ở làng phong và đối với những người phong thì sự cảm thông chia sẻ là vô cùng quan trọng vì nó là đòn bẩy, là động lực để cho những người phong sống tiếp cuộc đời còn lại.
Đa số những người phong khi nhập viện Văn Môn điều trị đều ở trong tình trạng bị gia đình hắt hủi, xa lánh nhưng bà Mùi thì còn may măn hơn họ vì bà vẫn được chồng và những người con trai bà quan tâm chăm sóc… Họ vẫn xuống thăm bà thường xuyên, động viên an ủi bà để bà đỡ cô đơn, đau khổ hơn. Đến năm 1990, bà thôi không làm hộ lý nữa vì giờ đây đôi bàn tay bà đã không còn lành lặn nữa, đôi chân bà đã bắt đầu đau nhức.
Năm 1997, khi ngôi chùa Văn Môn được xây dựng xong bà lại tiếp tục xin vào chùa để quét rọn và điểm chuông hàng ngày.
Vườn hoa, ao cá, sân chùa sạch đẹp đều do tay bà nuôi, trồng, dọn dẹp. Cảnh chùa quang đãng và rất yên bình. Đã không ít lần các khách thập phương tới vãng cảnh chùa, họ khen chùa đẹp và cảm ơn bà vì bà đã chịu khó tần tảo làm việc mà có. Bà chỉ cười:
“Đó cũng là công việc tự tâm thôi mà. Tôi mong rằng sẽ có nhiều người cũng làm như tôi thôi. Nhưng điều tôi mong mỏi nhất là mọi người sẽ dành cho chúng tôi một chút sự quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ dù nhỏ bé thôi như vườn hoa cần có sự chăm sóc, cải tạo và chăm bón của con người vậy”.
Vâng, xin mỗi người chúng ta hãy vun tưới trong mình, hãy trồng lên trong mình một đóa hoa lòng để cho bông hoa đó tỏa ngát hương thơm, tỏa ngát niềm sẻ chia, đồng cảm đối với những người có cảnh ngộ éo le.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết tuy cận kề, mong manh nhưng nó cũng sẽ phải im lặng trước những con người biết vượt qua tất cả để chiến thắng bệnh tật. Tuy đã biết mình mắc bệnh ung thư từ lâu, bị căn bệnh đó hành hạ cho không ít lần bà ngã quỵ nhưng bà vẫn cố gượng lại để sống, để làm việc.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn phải đầu hàng số phận vì căn bệnh của bà đã vào gian đoạn cuối. Bà chẳng thể sống được bao lâu nữa nhưng nằm trên gường bệnh bà vẫn suy niệm và lo lắng cho số phận của ông Húy, người bạn đời thứ hai của mình tại trại phong.
Chiều nay chuông chùa lại vang lên, nhưng nó không phải là tiếng chuông báo hiệu một ngày dài đã qua mà là tiếng chuông báo hiệu sự ra đi của một người đàn bà, tiếng chuông ấy nghe sao não lòng và đau xót đến vậy. Có lẽ nó cũng có hồn người vì nó biết đau xót chủ nhân của nó, người chủ nhân ngày nào cũng nhắc cho nó biết nó quan trọng như thế nào trong cuộc sống.
Tiếng chuông ấy, con người ấy như nhắc nhở cho chúng ta thức tỉnh một điều. Không phải tật nguyền, bệnh nặng là mất tất cả mà mỗi người phải có ý chí để vượt lên chính mình để sống và sẻ chia.
Hãy “san sẻ yêu thương”
Các bạn nhé!
Ngọc Văn Môn