Tiếng chuông ấy
Ở làng phong Văn Môn quê tôi có một ngôi chùa được xây dựng năm 1997. Ngôi chùa rất khang trang, sạch đẹp và uy nghi. Đối với những người theo đạo phật, ngôi chùa là nơi họ có thể tĩnh lặng, suy nghĩ và làm điều thiện. Đến với nhà chùa nơi linh thiêng cũng là đến với nơi tốt đẹp, gọn gàng nhất trong tâm hồn mỗi con người, từ bỏ điều ác, làm điều nhân đức và cũng là nơi để con người được sống một cuộc sống tốt đẹp dù chỉ trong giây lát nhưng nó đẹp và tôn quý khác xa với cuộc sống hàng ngày sôi động và đầy lo toan.
Trong chùa có một “bà từ” mà chúng tôi hay gọi, sống ở đó đã từ lâu. Cuộc sống và việc làm của bà là một tấm gương sáng để chúng ta noi theo.
Bà Phạm Thị Mùi sinh năm 1942 quê ở Quỳnh Phụ Thái Bình. Tuy bề ngoài bà là người rất khó tính và trầm mặc nhưng bên trong bà lại là một con người biết cảm thông, hy sinh và rất có trách nhiệm.
Sống ở quê và đã lập gia đình với một thanh niên cùng xóm, bà sống rất hạnh phúc và có lẽ đối với bà đó là những khoảng khắc đáng nhớ nhất cuộc đời. Bà sinh được 3 người con trai, ai cũng rất khôi ngô tuấn tú và cũng rất chăm làm nhưng có lẽ không ai trong cuộc đời này lại được hưởng toàn hạnh phúc và sự sung sướng cả. Và trường hợp của bà Mùi cũng không phải là một ngoại lệ. Bà không may mắc phải bệnh phong, một căn bệnh mà ai ai cũng phải sợ. Nhưng biết làm sao được khi đôi bàn tay ngày càng mất cảm giác, nó cứ tê tê dại dại và không chịu sự sai khiến của bà. Cộng thêm nữa là sự ngứa ngáy, lở loét cứ đeo bám bà khiến cho bà càng lúc càng thấy sợ hãi, lo lắng. Biết mình đã mắc phải căn bệnh nan y khó chữa, bà lẳng lặng từ bỏ gia đình, chồng con ra đi.
Nghe nói ở Vũ Thư có một làng dành cho những người phong cùi bị xã hội xa lánh bà đã tới đó và xin nhập viện.
Vào những năm 1970, số lượng bệnh phong rất nhiều mà không có ai chăm sóc nên bà đã tình nguyện làm hộ lý, chuyên cần giúp đỡ những người phong về sinh hoạt, ăn uống… bà cười bảo: “Tôi rất thương những người phong vì tôi cũng là người phong. Tôi tình nguyện làm việc này không vì mục đích hay lý do nào cả mà chỉ bởi vì tôi hơn họ là tôi còn nguyên vẹn đôi bàn tay, bàn chân, tuy có tê dại một chút nhưng nó còn làm được khối việc”.
Vậy là hàng ngày bà cần mẫn giúp đỡ từng bệnh nhân nặng trong việc ăn uống, giặt dũ quần áo, tắm giặt cho họ. Ở người phụ nữ ấy ta cảm nhận được một điều là: bà Mùi đã biết vượt lên số phận để sống, để giúp đỡ những người khác, mà ở đây là những người bệnh phong có số phận còn khổ hơn bà.
Nhìn gương mặt gầy gò và nhăn nheo của bà, ta cảm thấy được một sự vất vả và sự tần tảo toát ra từ con người đó. Tôi nghĩ. Họ là người phong mà họ còn có thể giúp đỡ những người phong dù chân tay của họ không còn được như xưa. Nhưng họ vẫn làm, vẫn giúp đỡ. Vậy còn chúng ta thì sao? Liệu chúng ta có thể làm được những việc làm như thế không? Tôi biết rằng ngày nay, ở một số nơi, một số chỗ khi chỉ nghe tên trại phong, người phong thôi đã không ít người trong các bạn rùng mình lè lưỡi, xuýt xoa và kinh tởm rồi chứ chưa nói gì đến việc đến mà xem họ thật sự ra sao?
Biết đồng cảm, chia sẻ và vượt qua số phận hẩm hiu, đó là một nghị lực rất lớn của bà. Bà yêu thương người phong lắm vì cuộc đời bà cũng không khác gì cuộc đời những người phong xung quanh bà cả. Bà từ tâm, thinh lặng, nhẫn nại và ân cần chăm sóc những người phong như người mẹ hiền chăm lo, nâng niu đàn con nhỏ vậy. Ở đây bà đã xây dựng với một cụ ông hơn bà gần trục tuổi, ông ấy bị thiểu năng thị giác, đi lại rất khó khăn huống chi nói gì đến việc nấu cơm, giặt giũ quần áo.
Vậy là trong niềm đồng cảm và sẻ chia, bà đã đến với ông Húy để giúp đỡ ông trong công việc sinh hoạt hàng ngày nhưng đồng thời cũng là một người bạn sẻ chia, tâm sự với ông trong lúc tuổi đã xế chiều.
Các bạn biết không? ở làng phong và đối với những người phong thì sự cảm thông chia sẻ là vô cùng quan trọng vì nó là đòn bẩy, là động lực để cho những người phong sống tiếp cuộc đời còn lại.
Đa số những người phong khi nhập viện Văn Môn điều trị đều ở trong tình trạng bị gia đình hắt hủi, xa lánh nhưng bà Mùi thì còn may măn hơn họ vì bà vẫn được chồng và những người con trai bà quan tâm chăm sóc… Họ vẫn xuống thăm bà thường xuyên, động viên an ủi bà để bà đỡ cô đơn, đau khổ hơn. Đến năm 1990, bà thôi không làm hộ lý nữa vì giờ đây đôi bàn tay bà đã không còn lành lặn nữa, đôi chân bà đã bắt đầu đau nhức.
Năm 1997, khi ngôi chùa Văn Môn được xây dựng xong bà lại tiếp tục xin vào chùa để quét rọn và điểm chuông hàng ngày.
Vườn hoa, ao cá, sân chùa sạch đẹp đều do tay bà nuôi, trồng, dọn dẹp. Cảnh chùa quang đãng và rất yên bình. Đã không ít lần các khách thập phương tới vãng cảnh chùa, họ khen chùa đẹp và cảm ơn bà vì bà đã chịu khó tần tảo làm việc mà có. Bà chỉ cười:
“Đó cũng là công việc tự tâm thôi mà. Tôi mong rằng sẽ có nhiều người cũng làm như tôi thôi. Nhưng điều tôi mong mỏi nhất là mọi người sẽ dành cho chúng tôi một chút sự quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ dù nhỏ bé thôi như vườn hoa cần có sự chăm sóc, cải tạo và chăm bón của con người vậy”.
Vâng, xin mỗi người chúng ta hãy vun tưới trong mình, hãy trồng lên trong mình một đóa hoa lòng để cho bông hoa đó tỏa ngát hương thơm, tỏa ngát niềm sẻ chia, đồng cảm đối với những người có cảnh ngộ éo le.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết tuy cận kề, mong manh nhưng nó cũng sẽ phải im lặng trước những con người biết vượt qua tất cả để chiến thắng bệnh tật. Tuy đã biết mình mắc bệnh ung thư từ lâu, bị căn bệnh đó hành hạ cho không ít lần bà ngã quỵ nhưng bà vẫn cố gượng lại để sống, để làm việc.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn phải đầu hàng số phận vì căn bệnh của bà đã vào gian đoạn cuối. Bà chẳng thể sống được bao lâu nữa nhưng nằm trên gường bệnh bà vẫn suy niệm và lo lắng cho số phận của ông Húy, người bạn đời thứ hai của mình tại trại phong.
Chiều nay chuông chùa lại vang lên, nhưng nó không phải là tiếng chuông báo hiệu một ngày dài đã qua mà là tiếng chuông báo hiệu sự ra đi của một người đàn bà, tiếng chuông ấy nghe sao não lòng và đau xót đến vậy. Có lẽ nó cũng có hồn người vì nó biết đau xót chủ nhân của nó, người chủ nhân ngày nào cũng nhắc cho nó biết nó quan trọng như thế nào trong cuộc sống.
Tiếng chuông ấy, con người ấy như nhắc nhở cho chúng ta thức tỉnh một điều. Không phải tật nguyền, bệnh nặng là mất tất cả mà mỗi người phải có ý chí để vượt lên chính mình để sống và sẻ chia.
Hãy “san sẻ yêu thương”
Các bạn nhé!
Ngọc Văn Môn
Monday, September 17, 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment