Hè năm 2005, chúng tôi được gửi đến để cùng sẻ chia cuộc sống với những người phong cùi, tại Bệnh viện phong - da liễu Văn Môn tỉnh Thái Bình, chừng một tháng. Những người ở đây đã để lại cho chúng tôi những bài học về tình yêu, về khát vọng sống …thật khó phai mờ.
Vào một buổi chiều, một bạn nói với tôi: “anh đã đến thăm một cụ người to béo, cụt chân, người Hà Nội, cụ kể nhiều chuyện hay. Cụ nói câu này làm em ngạc nhiên: “Chúng tôi, những người bệnh phong, chúng tôi có thể cụt chân, cụt tay, nhưng chúng tôi đâu có cụt đầu.”
Tôi đã thăm nhiều người bệnh ở khu nhà liệt (dành cho những người bệnh nặng không thể di chuyển) tại sao tôi không thấy cụ này.Hóa ra cụ đang nằm điều trị tại bệnh xá.
Hôm sau, chúng tôi cùng bệnh viện thay toàn bộ giường mới cho bệnh nhân tại khu bệnh xá. Tôi có dịp chứng kiến một chị hộ lý đang mang bầu, bế một người đàn ông to béo, cụt chân cởi trần, nặng chừng 80 kí một cách nhẹ nhàng. Hình ảnh này tôi rất nhớ và ấn tượng lắm.
Ngay sau đó tôi đến hỏi thăm, và biết tên chị là Vui, còn người đàn ông tên là Phùng. Hỏi quê ông ở đâu? Quê tôi ở ven Hà Nội, làng tôi nổi tiếng bởi có nghề làm cốm.
Vài hôm sau, tôi dành trọn vẹn một buổi sáng nói chuyện với ông. Ông là người thông minh, nhớ nhiều chuyện và kể nhiều chuyện lắm.
Sau khi lấy vợ, sinh một người con gái duy nhất tên là Thuận, ông mắc bệnh phong, khoảng năm 54, năm 55 gì đó (1954-1955), ông chuyển đến trại phong Văn Môn. Ngước mắt lên như nhìn vào một cõi xa xăm nào đó, ông chậm rãi nhưng chân thành cảm động:
Có lần nhà tôi đến thăm tôi, tôi nói với cô ấy rằng, em ạ, ở đây anh đã có người khác thương anh rồi. Em đi tìm người khác đi. Cô ấy liền tháo cái nhẫn, trao cho tôi nói, anh ạ, chị ấy đâu để em trao cái này cho chị, và nhờ chị giúp em trông nom anh. Tôi nói anh đùa thôi. Em đang nuôi con nhỏ lỡ nào anh phụ bạc em.
Nhưng ông vẫn nghĩ đến sẽ có một ngày vợ chồng ông chia tay. Vài năm sau ông nhận được đơn li dị của người vợ, và nghe nói bà ấy lấy chồng ở Hải Phòng. Ông buồn lắm, nhưng ông bằng lòng chấp nhận số phận của mình. Ông kể tiếp:
Gia đình tôi kể lại rằng, cháu Thuận khi lớn, tìm hiểu một người. Tình cờ anh đó đọc được lá thư của tôi gửi cho cháu. Tôi thường chỉ dặn cháu học giỏi, ngoan vâng lời ông bà nội, thay bố chăm cho ông bà…Đọc xong, anh ta trách cháu, thì mẹ em lấy chồng khác ở Hải Phòng đã đành, nhưng bố em đâu có chết, bố vẫn sống ở Văn Môn cơ mà, sao em nói dối anh? Cháu chỉ có khóc, và từ bấy giờ bố con không gặp nhau nữa.
-Thế từ khi bác ở đây, chị Thuận có đến thăm bác không?
-Chưa bao giờ. Ông trả lời mà đôi mắt đỏ hoe. Tôi cũng thấy nhói trong tim.
-Còn họ hàng?
-Có, mới đến thăm, các chú có cho tôi mấy triệu.
-Bác có bao giờ giận chị Thuận bất hiếu không?
-Không, không bao giờ, tôi chỉ yêu thương nó thêm, tôi thương nó vì nhà nó nghèo lắm.
Nói chuyện với ông nhiều lúc cả hai cùng nghẹn ngào lặng im…Bù lại, ông nhận Chị Huệ là nhân viên lao công của bệnh viện làm con nuôi, cứ chiều chiều chị hoặc con gái chị mang cho ông một bát canh…
-Bác Phùng ơi, bác mong muốn và ước mơ gì không?
-Tôi chỉ có hai ước muốn này. Một là tôi được gặp lại người con gái duy nhất của tôi, cháu Thuận, sau hơn 50 năm chưa được nhìn thấy nó. Hai là được trở về quê, làng Dịch Vọng Hậu, được nhìn thấy những thay đổi quê nhà, dù tôi chỉ cần nhìn thấy được cái điếm làng tôi trong giây lát, rồi tôi đi ngay tôi cũng thấy vui lòng.
Tôi nói với ông, bác cứ cầu trời khấn phật đi, chắc thế nào trời phật cũng nhận lời của bác. Cháu sẽ cố gắng đến thăm gia đình nhà bác và tìm gặp chị Thuận.
Trở về Hà nội, tôi đau đáu trong lòng mong tìm đến gia đình nhà ông, nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi cứ lần lữa mãi. Tôi kể chuyện này, mấy người bảo tôi, chắc có chuyện gì thì mới như vậy, thôi kệ gia đình nhà người ta.
Mấy tháng sau, cha Diễm, sau khi thăm Văn Môn, gặp tôi nói: “Thầy Thiên ơi, ông Phùng ông ấy nhớ cậu lắm, cậu đến nhà ông ấy chưa?” Tôi chột dạ, mình vẫn chưa làm như mình hứa với ông.
Vào dịp cuối năm, lớp chúng tôi chuẩn bị cho đêm giao lưu Tết Ông Táo tại Văn Môn, thì nhận được tin chị Xuân nhắn cho tôi: “ông Phùng mong thầy Thiên đưa con gái ông đến với ông.” Tôi chết điếng hết cả người!
Tết Ông Táo chúng tôi vui vẻ đêm giao lưu với mọi người. Tôi cố tránh gặp ông Phùng. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho ông Du (em út của ông Phùng). Ông bằng lòng vui vẻ tiếp tôi ngay.
Gặp chú Du, xởi lởi vui tính. Sau một hồi hỏi han xã giao…Tôi nói với chú: “cháu muốn gặp chị Thuận.” “Vậy anh cứ đến gặp chị Vân, nó gội đầu uốn tóc ở chợ Mỹ Đình ý, hỏi thăm nó may ra thì gặp được.”
Tôi liền đến, như chú Du chỉ vẽ. Gặp được chị Vân, tôi trình bày thế thế… Chị liền nói: “chị Thuận đây anh, đang gội đầu.” Thật là may mắn.
Gặp tôi, chị không nói nhiều nhưng khóc suốt.
-Bố em có khoẻ không anh?
-Em sẽ đi thăm bố em một ngày gần đây.
-Em nghèo lắm…
Chị Thuận ơi, bất cứ lúc nào chị đi thăm bác, em cũng muốn đi cùng chị, chỉ có 120 cây số thôi!
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp lại chị lần nữa. Dầu tôi cũng cố gắng đến thăm gia đình bà con họ hàng của ông Phùng; tôi cũng thăm chị Vân vài lần; muốn gặp lại chị Thuận, muốn có dịp cùng chị Thuận xuống thăm bố chị; muốn cho ông Phùng trở lại quê thăm cái điếm làng…thế mà…
Hà Nội – Thái Bình – Văn Môn, cách xa chừng 120 km, đâu có quá xa mà ông Phùng vẫn không thể gặp người con gái duy nhất? Đâu có quá xa để mà không thể trở về làng cốm của mình, xem cái điếm làng còn có hay không, xem cái cầu vượt nó đẹp như thế nào?
Lắm lúc cảm thấy thất vọng, xem như là điều … thôi cho qua, và chỉ còn phương cách duy nhất là cầu nguyện.
Ngày 19-5-2007 tôi đi dâng lễ tạ ơn và tham dự nghi thức rửa tội cho en Ngọc ở Văn Môn, trước khi đi tôi có mời vợ chồng chú Du đi cùng để thăm bác Phùng. Lễ xong chú Du gọi cho tôi hay: bác Thiện (Giám đốc bệnh viện) đồng ý cho ông Phùng về thăm quê, cha có bằng lòng không? Làm sao mà không vui bằng lòng được, điều mà mọi người mong muốn đằng đẵng suốt hai năm qua!
Hạnh phúc thật là mầu nhiệm. Trên đường về chú Du mới cho tôi hay. Ông Phùng về thăm quê là do vợ tôi, khi nhìn thấy anh rể lần đầu, vợ tôi nói ngay trong dòng nước mắt, anh phải đón bác về, khó khăn do em chịu hết.
Mọi sự trên đời đều có thể xảy ra, ngay cả khi con người bất lực nhưng tình yêu thương thì không!
Hạnh phúc của ông Phùng và gia đình ông, hoà quện trong những giọt nước mắt của chị Thuận, của cháu Long…và cả những tấm hình ở đây, là hoa trái của một tình thương bao la của khắp mọi người cầu mong cho cho nhân gian này tràn ngập lòng khoan nhân , bao dung, tha thứ vượt lên trên những thách đố, bằng tâm hồn yêu thương nhẫn nại. Đúng như những vần thơ ông Phùng hay suy ngẫm, như là một lẽ sống của ông:
Gặp nhau ta hãy cứ vui.
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi.
Lợi danh như đám mây chìm nổi.
Chỉ có tình thương để lại đời.
Paul Thiên.
No comments:
Post a Comment