Tuesday, November 11, 2008

Những điều cần biết về bệnh phong

I/ - Căn nguyên sinh bệnh
Do trực khuẩn phong, nhà bác học Armauer Hansen tìm thấy trực khuẩn này năm 1873
II/- Triệu chứng
Thời kỳ đầu: vết hồng hoặc vết trắng trên da sờ thấy tê, chân kim không biết đau thường khu trú ở các chi, đôi khi ở thân mình có trường hợp nổi bọng nước, loét, củ, cảm giác kiến bò trên da, có thể sốt, đau nhức xương, chảy nước mũi, sưng tinh hoàn, viêm dây thần kinh gây đau thời kì toàn phát
- Thương tổn da: dát hồng, sẫm, trắng ở chi, mình, mất cảm giác,nóng trên thương tổn, củ to nhỏ, mảng cộp, u phong,hoặc bọng nước
- Thương tổn thần kinh: to thầm kinh trụ, rối loạn cảm giác. Triệu chứng cơ động: teo cơ lòng bàn tay, rụt ngón chân, đi cất cần
- Loạn chứng bài tiết: da mỡ bóng loáng
- Loạn chứng dinh dưỡng: rụng lông mày, lông mi, hỏng móng, rụt xương đầu chi, ổ gà lòng bàn chân
- Loạn chứng ngũ quan: sổ mũi, xẹp mũi , khàn tiếng, có củ ở lưỡi , thương tổn ở mắt
- Loạn chứng phủ tạng: viêm hạch, tủy xương, lách, gan, tuyến nội tiết, teo ống dẫn tinh, liệt dương đôi khi là thương tổn ở phổi, thận
III- Phân loại phong
Chia làm 3 thể chính, ngoài ra còn thể phong Bordeline
1. Phong ác tính (lepre lipromateuse): thời kì bốc phát dễ lây lan, nhiều vi khuẩn trong nước mũi, phản ứng Mitsuda âm tính
a) Triệu chứng: mảng cộp trên da thường đối xứng, kích thước bằng hột ngô, lòng bàn tay hoặc to hơn, khu trú ở dái tai, vùng trán, lông mày làm cho mặt dữ tợn, giới hạn không rõ rệt, không có xu hướng thành sẹo
b) Chẩn đoán phân biệt: bệnh bạch cầu gây thương tổn da, bệnh hệ lưới
c) Giải phẫu bệnh lí: nhiều tế báo Vichov có lỗ thủng và trực khuẩn phong xếp thành hình bó củi
2. Phong củ
a) Triệu chứng: là loại phong nhẹ có củ nổi lên như hạt tấm, hạt đậu, hạt ngô màu hồng có xu hướng loét và thành sẹo, phản ứng Mitsuda dương tính mạnh, có ít trực khuẩn trong nước mũi
b) Giải phẫu bệnh lí: tế bào khổng lồ và tổ chức giống nang lao
c) Chẩn đoán phân biệt: giang mai II thể sẩn vảy, luput ban đỏ, xơ cứng bì, phù viêm da, bệnh Bensnier-Bock-Schaumnn
3. Phong bất định: có thể chuyển thành phong ác tính hoặc phong củ
a) Triệu chứng: dát đỏ, trắng, nâu rang giới rõ rệt, thành sẹo ở giữa lan đều ra xung quanh, phản ứng Mitsuda dưong tính nhẹ, hoặc âm tính, nếu sức đề kháng tốt thì chuyển thành phong củ, nếu yếu thì chuyển thành phong ác tính
b) Chẩn đoán phân biệt: hắc lào, lang ben, mũi đỏ, vảy rồng, chàm khô, bạch biến
c) Giải phẫu bệnh lí: tính chất viêm kinh diễn ít khi thấy vi khuẩn
4. Phong Bordeline (phong biên giới): về lâm sàng giống phong củ,nhưng tính kháng nhiễm thì thất thường, vi khuẩn phát triển nhiều giống như phong ác tính
IV- Điều trị phong
Trước kia là bệnh khó chữa nhưng ngày nay đã chữa khỏi được
- DDS(diamino-diphenyl-sunfon) liều trung bình 100mg/ ngày, thời gian kéo dài tùy từng loại phong
- Diphenyl- thiouree, sufnoxyl (DDSO) Sunfamethoxy-ráin (Sultirene), Rimifon (INH), PAS, DADDS
- Gần đây sử dụng Rifamyxin AMP có nhiều kết quả tốt nhưng không rộng rãi thuận lợi bằng DDS
v- Biện pháp
- Phát hiện sớm, điều trị kịp thời
- Thay đổi quan niệm về bệnh phong , người phong trước xã hội
- Tạo công ăn việc làm cho những người phong nhẹ và những người phong có khả năng làm việc
- Xóa bỏ mặc cảm trong chính bản thân người bệnh, giúp họ hòa đồng với xã hội
- Hỗ trợ , nâng cao đời sống cho người bệnh phong
- Quan tâm, yêu thương người phong nhiều hơn là xa lánh , kì thị họ
Thưa các bạn !
Bệnh phong là bệnh không lây truyền, không đáng sợ như chúng ta thương nghĩ, người phong rất đáng thương chứ không phải là đáng bị khinh rẻ. Với bài viết này, tôi mong rằng tôi sẽ cung cấp thêm cho quý vị và các bạn thêm 1 ít kiến thức về bệnh phong. Tôi mong muốn mỗi người trong chúng ta chung tay, góp sức vì “ một ngày mai tốt đẹp cho những người phong” . Xin cảm ơn

B.H. NGOC VANMON

Thursday, September 4, 2008

HÃY CHO EM NGÀY MAI !

HÃY CHO EM NGÀY MAI !
Bùi Hiếu Ngọc

Photobucket

Trẻ em là nguồn vui, nguồn hạnh phúc vô giá cho các bậc cha mẹ, vì chúng chính là hoa trái, là kết quả của tình yêu giữa cha và mẹ. Mới chỉ là trong trứng nước, mầm sống ấy đã đem lại cho các ông bố, bà mẹ một niềm vui, hạnh phúc và một dự tính cho tương lai tốt đẹp cho sinh linh nhỏ bé, yếu ớt ấy.

LOVE


Khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời cũng là lúc niềm vui và sự lo toan được mang đến cho các bậc cha mẹ: "Con mình sẽ như thế nào? Chúng giống cha hay mẹ chúng nhỉ? Con mình sẽ lớn khôn như thế nào? Chúng sẽ vào trường nào, rồi sẽ làm gì khi chúng lớn...???" Một loạt những câu hỏi cứ xoay quanh trong ý nghĩ. Cảm tạ Ông Trời khi đã cho con người được món quà đáng yêu và quý giá đến như vậy! Theo thời gian và đặc biệt trong sự dạy dỗ của gia đình (là chiếc nôi đầu tiên), của những người xung quanh, trẻ thực sự bắt đầu lớn lên về hình hài và tâm trí. Mới ngày nào cất tiếng khóc "oe oe" chào đời, thoắt một cái trẻ đã tập lẫy, tập bò rồi tập đi, tập nói ... Ôi những âm thanh phát ra từ cái miệng xinh xắn mới dễ thương là dường nào! Có lẽ đây cũng là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi bậc cha mẹ.
Là cha mẹ ai cũng mong sao cho con mình khoẻ mạnh, ngoan ngoãn và đầy lòng hiếu thảo, vì các con chính là “ngày mai” của cha mẹ. Mỗi bước con đi, mỗi tiếng con cười, mỗi lúc con khóc... chính là lúc con trở nên niềm an ủi của cha mẹ, con có biết không?


Photobucket


Vì vậy, trẻ lớn lên khoẻ mạnh, khôn ngoan, đó là một mong ước lớn của mẹ cha; không cha mẹ nào mong muốn con cái của mình khi sinh ra lại mang bệnh tật, hay chết chóc. Trẻ khoẻ - gia đình hạnh phúc. Trẻ đau ốm - gia đình suy sụp.
Đứng trước cổng một trường học tôi thấy các em nhỏ sao mà xinh đẹp, duyên dáng và đáng yêu quá: quần áo, đầu tóc gọn gàng, cặp sách xinh xinh, chúng được cha mẹ đón về nhà với nụ cười còn tươi trên môi. Tôi thầm nghĩ cuộc sống này tươi đẹp biết bao! Trẻ em thật hạnh phúc và sung sướng, tôi thầm cảm tạ Ông Trời vì những thiên ân đó.
Cho đến một ngày mùa đông, tại Văn Môn - nơi tôi đang tâp việc, sau giờ giao ban buổi sáng, trước sự ngỡ ngàng và sợ hãi của số ít người. Vì trước mắt tôi lúc đó là hai gương mặt già nua, bé nhỏ, gầy gò, ốm yếu, da tróc vẩy và đỏ rực, nhất là mái tóc không còn là tóc, mà dường như nó đã khiêm nhường ẩn mình trong một lớp chất sừng dày cộp. Hai hàng lông mi không tồn tại nữa, đôi mắt to đỏ ngầu trông rất đáng sợ, đôi bàn tay nhỏ bé, gầy gò bé tẹo, ngón ngắn ngón dài trông cũng không phải là tay nữa. Một em thì một con mắt dường như đã lòi hẳn ra nhìn mờ mờ, ảo ảo.
Nếu ai lần đầu tiên nhìn thấy hai em nhỏ chắc có lẽ cũng bàng hoàng, giật mình sợ hãi như tôi vậy! Nhìn hai em, tôi cứ nghĩ hai em đến từ một hành tinh khác. Sau lớp quần áo cũ kĩ là lớp da sần sùi, tróc vẩy từng mảnh, khiến cho thân hình hai em như được khoác một bộ áo khoác rất “khác người”. Đứng trước hai em lúc này tôi thật cảm động, xót xa và niềm thương cảm trào dâng. Chúng xấu xí và đáng thương quá!
Có nhiều người xung quanh tôi lúc đó cho rằng hai em bị nhiễm chất độc màu da cam, hoặc bị bệnh phong hay một bệnh gì khác chẳng biết nữa. Hai em nhỏ được đưa về Văn Môn bởi hai sơ dòng Đa Minh - Thái Bình từ một vùng đất nghèo nàn nào đó. Được Ban Giám Đốc bệnh viện phong - da liễu Văn Môn cùng với cha Jos. Mai Trần Huynh tiếp nhận và nuôi dưỡng tại bệnh viện.

Photobucket


Hai chị em tên là: Nguyễn Thị An và Nguyễn Văn Khánh, 9 tuổi, hai em là chị em sinh đôi.
Qua thời gian kiểm tra, xét nghiệm và sử dụng các biện pháp y học, bác sĩ Bùi Huy Thiện- GĐ bệnh viện cho biết hai em đã mắc một căn bệnh mà y học gọi là: Ichiose - bệnh vảy cá:
"Bệnh xảy ra ở trẻ sơ sinh trong những tháng đầu, thương tổn ở khắp người cũng có khi khu trú ở một số vùng như ở những chỗ nếp gấp, vùng da mỏng. Vùng da khô dễ hoặc khó bong tuỳ từng người, vảy khi dày khi mỏng màu xám trắng hoặc xám nâu đôi khi gần giống màu da bình thường, vảy rộng sắp xếp tương đối đồng đều giống vảy cá, sờ thấy thô ráp. Có thể có trường hợp: da dày rõ rệt có thể gây co kéo, những mảnh vảy dày, to bao phủ gần khắp cả người, hạn chế cử động, lớp vảy màu đỏ có chỗ nứt nẻ nhất là ở các khe, kẽ. có chỗ tạo thành vảy giống vảy cá, co kéo mi trên làm lộn kết mạc ra ngoài, tóc mỏng bình thường hoặc dày lên. Bệnh có thể kéo dài nhưng thường xuyên thuyên giảm rõ rệt nhưng gây cảm giác ngứa ngáy toàn thân".
Em vui cười Theo lời bà Nga kể: Vì hoàn cảnh gia đình quá nghèo, chồng bà chết sớm để lại vợ là Trương Thị Nga (bà Nga cũng không phải là người hoàn toàn bình thường), và hai con An, Khánh. Khi mới sinh ra An, Khánh đều rất khoẻ mạnh, nhưng sau vài tháng trên cơ thể hai em đồng loạt xuất hiện các vết loét, các vết loét này xuất hiện ở khắp cả người, chúng chảy nước, bong da hết đợt này đến đợt khác. Bà Nga đã đưa hai con đến bệnh viện để điều trị, các bác sĩ khám và cho biết đó là bệnh chốc loét, sau này khi lớn lên thì sẽ khỏi. Nhưng càng chờ đợi sự mau lành bệnh của hai em thì bà Nga lại càng thấy một sự thật phũ phàng là: bệnh của hai con mình không những không khỏi mà ngày càng nặng ra, da bong vảy nhiều, xù xì..., quá chán nản, bà mang hai con về nhà cam chịu với số phận! Hằng ngày bà Nga đã phải ngậm ngùi “nhốt” hai con ở nhà để ra bãi đá, bãi than làm “cửu vạn” kiếm tiền nuôi các con. Gia đình chỉ thực sự đoàn tụ trong bữa cơm cuối ngày. Do ăn uống kém nên An và Khánh gầy còm, ốm yếu, cạn dần sinh lực để tồn tại.
An là chị của Khánh nhưng An rất khôn ngoan, em đã nói với tất cả mọi người nơi bệnh viện phong-da liễu Văn Môn:
- Các bác ơi, xin các bác chữa bệnh cho chị em cháu, khi khỏi bệnh chúng cháu sẽ đi làm kiếm tiền để giúp đỡ cho mẹ cháu, mẹ cháu khổ lắm! Ước muốn của cháu là khi khỏi bệnh cháu có thể trở thành một cô giáo dạy chữ cho mọi người. Không xúc động, không nghẹn ngào sao được khi bé An mới 9 tuổi, trên người chỉ thấy bệnh tật lại có được suy nghĩ người lớn như vậy !
An và Khánh mới đầu sống ở Văn Môn còn sợ sệt, lạ lẫm, vì cái gì hai em cũng không biết, không ăn vì đó là những thứ vô cùng lạ. Khi còn ở nhà lâu lâu hai em mới đuợc ăn một bữa cơm thòm thèm. Mọi người xung quanh nhìn hai em ái ngại và nghẹn ngào. Chứng kiến hoàn cảnh đau buồn này, có nhiều người khóc và thương cho số phận các em. Bằng tuổi hai em bây giờ các em nhỏ đang được tung tăng cắp sách tới trường, còn hai em thì… !
Dẫu biết rằng cuộc sống không phải toàn là màu hồng, nhưng cuộc sống của An và Khánh làm cho mỗi chúng ta phải suy nghĩ. Những lúc Khánh nhớ mẹ, em khóc nhiều lắm, nhưng em cũng mau nín, bởi có bàn tay chăm sóc, được xoa dịu bởi bàn tay nhân hiền của hai sơ dòng Mân Côi đang phục vụ tại Văn Môn.
An và Khánh đã trở nên trung tâm gây sự chú ý của bất kỳ ai khi đặt chân đến Văn Môn. Do vậy, trong thời gian qua các đoàn từ thiện, các hội cứu trợ và các nhà hảo tâm đã giúp đỡ thuốc men cho hai em qua Ban Giám Đốc, và cha Jos.Mai Trần Huynh. Họ đồng cảm và thương đến cuộc sống cũng như tương lai của hai em nhiều lắm!
Tháng 6 năm 2008, bệnh viện mắt Sài Gòn - Hà Nội đã về Văn Môn phẫu thuật mắt trái (đã hỏng) cho em Khánh; ca mổ diễn ra thành công. Giờ đây Khánh đang ước mong có một con mắt mới thay thế để em có thể có một đôi mắt hoàn chỉnh hơn. Sống với Văn Môn một thời gian, An và Khánh giờ đây rất năng động, hoạt bát, gặp ai cũng chào, thấy ai cũng hỏi, hai em được mọi người nhất là các bệnh nhân phong yêu quý.
Ngày hai lần vào lúc 9h sáng và 3h chiều, trên chiếc xe đạp ba bánh An lai Khánh tới bếp ăn của bệnh viện ăn cơm. Tuy bệnh tật, nhưng hai em cũng rất ham học hỏi. Sáng sáng, chiều chiều hai em chở nhau tới nhà thầy Hiền (một bệnh nhân phong, hiện đang cư trú trong bệnh viện). Khi có cha về dâng thánh lễ tại nhà thờ giáo họ Đông Thọ (tọa lạc ngay trong khu vực bệnh viện) để tham dự thánh lễ … An và Khánh rất khỏe, hai em đã tăng lên 2kg từ khi về Văn Môn. Ơn Trời, hai mầm sống đáng yêu ấy đang ngày càng lớn mạnh và được sống trong tình yêu thương của tất cả mọi người.
Đứng trước tôi và các em nhỏ trong bệnh viện, An và Khánh không ngại ngùng múa bài “hai bàn tay của em” do tôi dạy. Bằng tất cả khả năng của mình, hai em múa rất hồn nhiên và ngây thơ, cho dù hai bàn tay bé tí có xù xì, hai em vẫn múa: “Hai bàn tay của em, đây em múa cho mẹ xem, hai bàn tay của em như hai con bướm xinh xinh. Khi em giơ tay lên là bướm xinh bay múa. Khi em em giơ tay xuống là con bướm đậu trên cành hồng.”
Thưa Quý vị,
Bài hát trên không phải xa lạ, cử điệu rất đơn giản, nhưng đối với An và Khánh là cả một nỗ lực lớn, cố gắng hết mình. Hai bàn tay của em như “con bướm xinh xinh” được không ? Khuôn mặt và vóc dáng của hai em có được cải thiện không? Làn da của hai em có được như mọi người không? Tương lai của hai em sẽ ra sao? Điều đó phụ thuộc vào sự yêu thương giúp đỡ nhiệt tình của các tổ chức, các đoàn thể, các cá nhân và những nhà hảo tâm ở khắp mọi miền đất nước.
Với bài viết này, tác giả ước mong rằng các bậc cha mẹ luôn tự hào về con cái của mình, đã được sinh ra hoàn toàn khỏe mạnh và lớn khôn. Đồng thời không quên dành sự cảm thương, chia sẻ đến những mảnh đời bất hạnh, kém may mắn. Đặc biệt An và Khánh đang rất cần sự quan tâm cả tinh thần lẫn vật chất của các tổ chức, các nhà hảo tâm và của tất cả mọi người, để An và Khánh có thể nở nụ cười tươi tắn trên môi như bao trẻ em khác.
Xin hãy cho An và Khánh một ngày mai tốt đẹp!

Wednesday, June 18, 2008

THƯ CỦA CHA

Saturday, May 3, 2008

11 THANG 5

Nhân ngày Hiền Mẫu xin gửi đến mọi người nhất là những Người Mẹ, Người Chị, Người Bạn Gái,
Người Phụ Nữ
và cả Người Nam

Saturday, April 19, 2008

HỌ CẦN YÊU THƯƠNG

Cũng từ cha mẹ sinh ra
Mà sao thân họ thây ma thế này
Thân thể thiếu chân thiếu tay
Da dẻ lở loét, mày đay đầy mình
Họ bị xa lánh tội tình
Gia đình xua đuổi, cắt tình anh em
Có người không chịu khổ thêm
Liều mình tự vẫn hòng quên đời nay
Có người cực khổ vơi đầy
Bị chôn dưới đất, vẫn ngây ra cười
Có người tự tử nhiều lần
Điện giật, dao kéo, đâm sâu xiên mình
Chỉ mong rồi sẽ hồi sinh
Sang trang đời mới bình minh rạng ngời
Người chết thì hết rồi thôi
Người sống đau khổ, ôi rồi tủi thân
Khóc than rồi lại âm thầm
Cho mù hai mắt, cho tan thân sầu
Đôi khi gạn hỏi vì đâu
Họ khóc ,họ nói vì đời bỏ quên
Họ mong ,họ sẽ được luôn
Có ai, ai đó chăm nom cận kề
Để cho đời bớt bộn bề
Cho hồn họ đỡ tứ bề đau thương
Xin bạn lữ khách trên đường
Giúp cho một chút tình thương làm quà.
Hiếu Ngọc-Văn Môn-Thái Bình

Tâm sự của tôi
Cuộc đời ai cũng có rất nhiều hồi ức, có nhiều kỷ niệm mà cũng có nhiều biến cố mà mãi về sau này, mỗi khi nhắc lại ta cũng không sao cầm được nước mắt. Cũng như cuộc đời tôi vậy.
Sinh ra từ lâu rồi, tôi sinh ra từ chi thể của Mẹ tôi, tôi là con út trong một đại gia đình lớn, rất lớn các bạn ạ ''
Gia đình tôi tuy đông con, nhưng Mẹ tôi vẫn cố nghĩ cho tất cả anh em chúng tôi những cái tên thật đẹp. Anh em tôi có những người rất to béo, mập mạp, nhưng cũng có những người bé xíu như tôi và một vài anh em khác nữa. Anh em tôi có người tính rất phóng khoáng, hiền hậu nhưng cũng có những người rất chi là nóng nảy. Có người gặp toàn may mắn trong cuộc sống nhưng cũng có những người gặp toàn điều rủi ro, đau khổ thôi. Tôi là một ví dụ.
Sau khi Mẹ tôi cho ra sống tự lập, tôi hăm hở, tươi sống, hăm hở phát triển. Tuy không được tráng lệ với những toà nhà cao ốc, những lâu đài tráng lệ, hay những bãi cát khô khan. Trên tôi được bao phủ bởi màu xanh của bạt ngàn rừng chuối, thấp thoáng là những ngôi nhà đơn sơ, bé nhỏ của những người nông dân hiền hậu. Cuộc sống cứ thế trôi đi trên tôi với những âm thanh âm ỉ, êm đềm của những đôi bàn chân xinh xắn, đôi bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt biến đổi tôi, cho tôi lên một thân xác mới. Thật là hoà bình và tĩnh lặng.
Cho đến một ngày, tôi chợt giật mình khi có những người lạ mặt đem đến trên tôi những con người xấu xí, bẩn thỉu và đáng kinh tởm. Trông họ như những con quái vật vậy. Tôi cũng thấy gai rợn hết cả xương sống lên. Tôi oằn lên ,oằn xuống và rên siết khi có những bàn chân kỳ lạ, những đôi bàn tay khác thường tác động tới tôi.
Họ bị những người lạ mặt đưa đến, lôi sềnh sệch, đun đẩy, đối xử rất thậm tệ. Trông những người đưa những người xấu số này đến mặt hằm hằm, nhìn những người đó với ánh mắt căm ghét ghê tởm. Còn những người tội nghiệp kia thì van nài, khóc lóc và lạy lục nhưng họ không tha. Họ đẩy ra và luôn mồm:
- Đồ con hủi ! Chết đi đồ con hủi !
Cảnh tượng trông thật thảm thương. Lúc đầu tiên tôi chỉ phải đón có vài người lở loét, cụt kịt, nhưng càng về sau càng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Có nhiều người trông cụt hết cả chân, cả tay bò lê lết ăn xin mãi mới đến được chỗ tôi. Họ khổ lắm. Họ vừa bò, vừa khóc, vừa kêu trời, trách trời. Nước mắt họ rơi trên tôi làm tôi lạnh toát. Tôi cũng khóc theo họ. Tôi thương họ lắm.
Mỗi con người, mỗi số phận và mỗi định mệnh. Những con người đến chỗ tôi đều bị xa lánh, bị hắt hủi, bị đuổi giết bởi dân làng, bởi người thân, nhưng may mà thoát được. Có người bị bức tử, nhảy xuống sông quyên sinh nhưng lại được cứu sống như bà Khế, ông Cân.
Thật trớ trêu vì nghịch cảnh xô đẩy, họ đau khổ, họ kêu than, tôi thương họ lắm. Nhưng cũng giống như họ, tôi cũng đau khổ. Tôi bị anh em tôi xa lánh và ngăn cách tôi bằng những tường rào, những dòng sông lạnh buốt. Tôi cũng đau khổ. Tôi tìm về với mẹ, Mẹ bảo tôi:
- Đừng sợ, hãy cứ là mình con ạ, con hãy cứ yêu và cầu nguyện cho anh em con - những người bỏ rơi con, xa lánh con. Rồi đến một lúc nào đó, Mẹ tin các anh em sẽ hiểu con. Còn Mẹ, nay Mẹ ban cho con một cái tên mới. Thay vì cái tên Trại Chuối, nay Mẹ cho con cái tên Văn Môn - Văn Môn - cánh cửa văn học - Văn Môn - cánh cửa lòng nhân ái.
Hãy vững tâm con ạ, Mẹ luôn ở bên con.
Nghe lời Mẹ khuyên, tôi quay về chốn cũ bắt đầu một cuộc sống '' người cùi''. Lúc đầu tôi cũng sợ lắm, nhưng họ cứ ở trên tôi, tôi không làm thế nào đuổi họ đi được. Nhưng sau tôi lại thấy thương họ, tôi thương họ, vì họ không nhà cửa ,không người thân, họ bị xa lánh và trông đáng thương. Tôi nghĩ, tôi bị anh em xa lánh, tôi còn có mẹ để chia sẻ, được nghe Mẹ khuyên,nhưng còn họ, họ không có ai cả. Họ đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Ở với những người phong, tôi được chứng kiếm rất nhiều cảnh đời hết sức éo le và cay nghiệt.
Có cụ Lữ, tự tử hai lần bằng điện và dao bầu mà không chết.
Hay cụ Tâm bị con cháu bỏ rơi đến suốt đời
Hay cụ Bớp mù cả hai con mắt, hai chân và hai tay cụt ngón
Cụ Quyên 87 tuổi mà chưa bao giờ được ai đó quan tâm, yêu thương. Rất nhiều, rất nhiều cảnh đời đau khổ nữa.
Ngày ngày tôi bị đánh thức bởi những tiếng huỵch mạnh của những đôi chân giả hay những tiếng rơi vỡ của những dụng cụ sinh hoạt của các cụ do đôi tay tàn tật gây ra. Tiếng bước chân đi liêu xiêu trên đất, những bàn tay soa lên mặt tôi thành những đường phẳng lì nhỏ hẹp. Và trải qua bao nhiêu năm tôi đã ôm vào lòng mình những người bệnh cùi như vậy, nhưng ngặt một lỗi đám tang của họ sao mà buồn thế.
Trong cái nắng oi ả của mùa hè, chiếc xe tang đi nhanh, vội vã để lại đằng sau lơ thơ vài người con mà họ đau phải là con khi bố mẹ họ qua đời, họ không mảy may thương tiếc, lại còn đi thật xa cái quan tài, đỏ chói mang cái xác một người thân hủi của mình trong đó. Họ không khóc thì thôi lại phán lên một câu chua xót :'' thế là ta hết nợ ''
Tôi nghe thấy mà bực mình, tôi điên lên và ước chi người nằm trong cái họp đỏ chói đó là những người con bất hiếu như họ. Không biết, khi nắm trong quan tài đó, những linh hồn đó nghĩ gì? liệu họ có chua xót ngậm ngùi cho số phận của mình không? hay có nhiều cụ, không con cháu, không gia đình, khi chết chỉ vài các thủ tục đơn giản là họ vĩnh viễn trong tầng đất sâu là tôi. Đau khổ quá, thương tâm quá!
Nhưng với tôi, để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc là một loạt những tình cảm bạn hữu, sẻ chia giữa những người xa lạ dành cho những người trại phong. Những ông bà đó cho tiền, xây nhà, chu cấp tiền ăn uống cho các cụ. Nhiều đoàn từ mãi miền đất anh em tôi vượt gianh giới sợ hãi để đến động viên an ủi những người phong nên tôi cũng thấy vui cho họ.
Sống với những người bệnh phong đau khổ có lẽ tôi cũng bị mắc phong rồi. Anh em tôi vẫn xa lánh tôi, nhưng Mẹ tôi lại càng yêu thương tôi hơn, an ủi tôi nhiều hơn.
Các bạn ạ, bây giờ các bạn đã biết tôi là ai chưa? Tôi là đất Văn Môn đây. Và Mẹ yêu dấu mà tôi nói đến là Đất Mẹ đấy.
Tôi là đất, tôi yêu quý những gì thuộc về tôi, sống trên tôi, tôi yêu quý những con người phong cùi bị xa lánh, bị khinh rẻ và đau khổ này.Bởi lẽ thế giới không tình yêu là một thế giới chết, con người không tình yêu là một con người vô tâm. Và tôi mong rằng các bạn sẽ yêu thương những người xung quanh mình và đặc biệt là những người có số phận đau khổ,nghiệt ngã hơn các bạn. Đừng xa lánh nhưng hãy đến bên họ để sẻ chia, để động viên, khích lệ họ để họ vui sống lạc quan tin tưởng vào cuộc đời. Đôi khi chỉ một cái nhìn đầy yêu thương của bạn làm cho ai đó ấm lòng hơn và có thêm nghị lực để sống.
Tôi là đất, tôi sẽ ôm trọn tất cả các bạn và xử lý các bạn nếu các bạn không yêu thương nhau.
Xin đừng để cho những linh hồn đau khổ dưới những ngôi mộ lạnh lẽo kia nói chuyện với nhau là: '' Tôi đến chết mà vẫn chưa được yêu thương ''
Bùi Thị Hiếu Ngọc - Văn Môn-Thái Bình


CÔ ĐỘC ?
Bùi Hiếu Ngọc

Bạn có bao giờ bị ai đó bỏ rơi chưa ? Nếu đã một lần bạn bị bỏ rơi bạn sẽ có cảm xúc như thế nào ? Tôi đoán có lẽ bạn sẽ cảm thấy rất cô đơn , tủi thân , đau khổ và chán trường đúng không? Nhưng tôi lại nghĩ bạn sẽ có được sự ủi an từ những người thân trong gia đình bạn . Còn những người phong ở quê tôi thì ngược lại : họ bị bỏ rơi , cô đơn suốt cả cuộc đời
Bạn thử nghĩ xem khi bạn gặp một ai đó , một người nào đó lang thang , liêu siêu ngoaì đường hay ngồi vạ vật ở một con đường hoặc trước cổng một ngôi nhà , bị con cháu bỏ rơi, bị xa lánh . Bạn có thương họ không ? Hay đó chỉ là những cảm xúc đột ngột dâng trào trong thương cảm sau đó bạn lại ngoảnh mặt đi như thể không có chuyện gì xảy ra?Đã bao giờ bạn phải khóc vì bạn cô độc , khóc vì thế giới xung quanh sao lạnh lẽo đến vậy . Bạn phải sống trong nỗi tủi nhục , đau khổ vì bạn bị con cháu mình bỏ rơi. Bạn sẽ làm gì?
Đó cũng là hoàn cảnh của rất nhiều cá nhân trong xã hội nhưng xin bạn về Văn Môn chúng tôi . Bạn sẽ cảm nhận được những điều tôi chia sẻ cùng các bạn là đúng. Và xin hãy gặp nhân vật chính của câu chuyện mà tôi muốn kể cho các bạn nghe hôm nay . Đó là bà Nguyễn thị Tâm hiện đang sống tại Văn Môn
Bà Nguyễn thị Tâm sinh năm 1928 tại Hưng Yên nghèo nàn . Ngày ấy đói lăm , cơm không có mà ăn toàn phải mò cua bắt ốc bán lấy tiền mua được một , hai lon gạo nấu cháo ăn mấy ngày liền hoặc phải ăn củ chuối , khoai rai . Cuộc sống hết sức cơ cực Bà là con thứ ba trong một gia đình có 4 chị em , gia đình nghèo đói lại đông con nên bố mẹ bà sơm qua đời vì kiệt sức trong nạn đói . Chết rồi nhưng không có tiền để mai táng nên chị em bà đành bọc thây vào manh chiếu rách để chôn đi . Đau khổ quá sức!
Cuộc sống không bố mẹ khiến bốn chị em bà lận đận , khó khăn không biết phải đương đầu với cuộc sông như thế nào . Và cũng trong nạn đói ấy hai chị gái và en trai bà cũng đã ngã gục vì đói khát
Từ đó bà Tâm trở nên không gia đình . Cuộc sống trở nên vất vả với một cô bé Tâm 10 tuổi , hàng ngày cô bé lang thang đi kiếm ăn ,đi làm thuê , mò ốc , nhặt khoai rãi ăn cho qua ngày . May sao sau đó cô bé được ông chú ruột mang về nuôi để bế con cho ông ấy , cuộc sống dường như an nhàn hơn vì từ nay cô bé có chỗ để nương tựa.
Đến năm 18 tuổi như bao người con gai cùng trang lứa , cô Tâm cũng muôn có ai đó để yêu thương , cũng muốn có ai đó để bầu bạn suốt đời .Nhưng số phận lại thật trớ trêu vì những lúc cô tưởng như hạnh phúc đang gõ cửa trái tim thì cũng là lúc cô đau khổ nhất.
Vào năm ấy cô đột nhiên mắc một căn bệnh rất kỳ lạ : chân tay đột nhiên xuất hiện những đồng xu loang loang , đỏ rực , toét ra và chảy máu . Nhưng cô lại không thấy đau vì ở những vùng da ấy không còn cảm giác gì hết - Như thế đã làm cho cô sợ lắm rồi , cô khóc lóc nhưng cũng chỉ thì thà thì thụt trong lúc trông các em nhỏ mà thôi chư chẳng dám thổ lộ với ai cả , cô giấu chú thím nên họ không hay biết gì cả . Nhưng rồi có một lần đang khi nấu cám lợn đột nhiên đốt ngón tay của cô rụng xuống . Do tay không còn cảm giác nên cô không hay biết gì cả cho mai đến khi rửa tay thì "ôi thôi" Bà nhớ lại :
" Tôi chết điếng cả người , tôi kinh hãi , hoảng hốt rồi tôi ôm mặt oà lên khóc . Tôi đau như ai đó cầm dao đâm vào trái tim tôi. Tôi oà khóc . Tôi nghĩ thế là hết . Giờ thì chẳng thể dấu nổi ai nữa "
Lần đầu rụng một đối ngón tay , rồi theo thời gian hai bàn tay của cô dần dần hết ngón . Trông rất khiếp sợ.
Khi phát hiện ra cô Tâm bị bệnh cả nhà ông chú sợ hãi cho ra một góc vườn sống . Đến bữa ăn cơm họ để cho cô ngồi ăn cùng với đàn chó của họ . Họ đưa cơm cho cô bằng những cái bát mẻ , toàn cơm thừa canh cặn , hỗn độn đủ thứ.
Cô khổ lắm . Nhưng đau khổ hơn là khi bị hàng xóm nhìn cô với con mắt xa lạ , lạnh lùng . Những con mắt nhìn cô khi bỉ , họ coi cô như con quái vật vậy . Họ đặt cho cô cái tên là "Con Hủi "
Nên khi ra ngoài đường cô thường e rè , sợ hãi giống như là đang bước vào 1 nơi băng giá , lạnh lẽo của sự vô tình
Gia đình ông chú của cô Tâm thì dần dần mất khách vì họ không dám vào nhà có chứa "Con Hủi"
Cô Tâm bị bỏ rơi ngoaì vườn cô độc ăn uống phaỉ tự kiếm nếu như không muốn ăn cơm thiu nhà ông chú. Có những lúc nhìn bạn bè cùng trang lứa vui cười chuyện trò , cô thèm lắm . Cô nghĩ đến những ngày xưa cùng chơi với họ , cùng chăn trâu , cắt cỏ sao mà vui vậy thế mà bây giờ khi nhìn cô họ lại bỏ chạy , xa lánh . Cô oà khóc , nghĩ về cảnh đời của mình thật là đau khổ , mới 20 tuổi đầu cô đã phải gánh chịu căn bệnh phong gơm ghiếc . Đã không ít lần cô ra sông tự tử để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ này nhưng lại không dám vì cô thâý mình cần phải vươn lên trong cuộc sống và không thề buông xuôi tất cả được
Âm thầm sống một mình nơi túp lều rách ngoài vườn , đối mặt với sự cô đơn và đau khổ được 10 năm thì cô được những người cán bộ y tế ở đó tìm và vận chuyển sang Văn Môn . Nghe tin ấy cô Tâm khấp khởi mừng vì tư đây cô sẽ thoát khỏi cái" biển chết " ấy . Cô hăm hở đi tới Văn Môn như một sự mời gọi mau mau lên đường.
Không còn sống những ngày lạy lục van xin, không con sống những ngày chui rúc , không còn nghe tiếng "Con Hủi" đau xót nữa , tâm hồn cô như được tái sinh mới lạ
" Nhờ BGĐ bệnh viên phong da liễu Văn Môn đã giúp đỡ cho những người phong chúng tôi có cơm ăn , áo mặc và có đươc một cuộc sống như ngày hôm nay
Đến Văn Môn tuy vẫn bị bệnh tật cắn xé rất nặng nề , đau đớn nhưng tôi vẫn chịu đựng được vì tôi tin vào cuộc sống "
Đã bao ngày sống ở Văn Môn ,tuy vẫn một thân một mình , ngồi như tượng trên giường bệnh nhưng bà Tâm vẫn nghe đài để bắt các thông tin về Viêt Nam và thế giới . Bà cho biết :
- Bây giờ còn rất nhiều người có hoàn cảnh éo le hơn chúng tôi. Họ bị cô lập , mất tự do , bị tàn sát , lang thang đầu đường như chúng tôi ngày xưa . Họ cũng thật khổ . Tôi thiết nghĩ nếu thế giới này tràn ngập tình yêu, sẻ chia, và giúp đỡ thì xã hội này sẽ tươi đẹp biết bao
Bây giờ bà Tâm đã 79 tuổi , hai bàn chân , bàn tay đã cụt nhưng bà vẫn rất cô độc . Cách đây ba năm có một người cháu sang thăm bà , sau khi ngồi giường được 30 phút anh ta đột nhiên đứng dậy mặt tái xanh vì một con vật gì đó đốt vào mông anh ta và anh ta cho nó là con hủi nên từ đó không bao giơ trở lại thăm bà nữa
Cứ nói đến "Con Hủi " là bà Tâm lại khóc, nước mắt chảy ra tran xuống hai gò má nhăn nheo , già nua , rồi hai bàn tay mất ngón lại ép chiếc khăn thật chặt để lau nước mắt. Không đi lại đuợc nên lắm lúc bà Tâm cũng tủi thân .Lúc ấy bà lại thở dài và an ủi mình . Có lẽ bà cũng không muốn chấp nhạn cuộc đời đó đâu nhưng âu cũng là số phận
Con người chẳng có ai là toàn diện , toàn mỹ cả . Và đôi khi cũng mắc phải những sai lầm, nghịch cảnh mà không phải ai cũng có sức mạnh để vượt qua. Cũng như bà Tâm vậy , vượt qua chiến thắng bệnh tật đã là một điều khó nhưng có được tinh thần yêu sự sống thì càng khó hơn
Tôi thiết nghĩ : Đến một lúc nào đó bạn hoặc tôi ở vào hoàn cảnh như thế thì sao nhỉ? Liệu chúng ta có thể sống như bà ấy không ? Tuy cô độc suốt đời nhưng cô độc trong lạc quan tin tưởng và yêu thương. Tôi mong rằng ngay từ bây gìơ chúng ta hãy cùng nhau tích thêm thật nhiều yêu thương, đóng gói thành một món quà đem tặng lại những ngưòi bệnh phong hay những người nghèo khổ xung quanh chúng ta nhé . Nếu được như vậy thì cuộc sống của họ sẽ nhẹ nhàng đi phần nào , đúng không các bạn ?

.

Wednesday, March 12, 2008

CAI CHET CUA CHUA

Cái chết của Chúa

Tuesday, March 11, 2008

LOI NGUYEN

LỜI NGUYỆN

CHET VI YEU

Xin gửi tới các bạn bài hát Chết Vì Yêu

Tuesday, February 19, 2008

AI LÊN XỨ HOA ĐÀO...






















PHAOLOTHIEN





.................................................






ĐỜI LÀ BỂ KHỔ ?
Bùi Hiếu Ngọc
Có nhiều người quan niệm rằng : Đời là một bể khổ
Quan niệm đó theo bạn có đúng không? Có thật cuộc đời là một bể khổ hay họ chỉ quan niệm thế trong những lúc thất bại, không may mắn......?
Còn đối với ông Phạm Văn Bớp sinh năm 1940 quê ở Đông Hưng - Thái Bình hiện tại đang sống tại Văn Môn lại cho là đúng tuyệt đối . Vì ông cho biết cuộc đời ông cho đến nay chưa bao giờ ông thôi hết tủi thân và đau khổ.
Đối với ông cuộc đời ông lớn lên theo đau khổ và nước mắt.
Ông sinh ra trong một gia đình nghèo , lại đông anh em nên bố mẹ ông phải làm lụng vất vả để nuôi các anh em ông khôn lớn nên bố mẹ ông trông rất tiều tuỵ và già nua so với chính cái tuổi của họ . Và vì chính cái nghèo ấy nên ông sớm phải xa gia đình để đến sống với người anh cả tại một miền đất xa lạ và đầy đau khổ từ lúc ông mới 2-3 tuổi gì đó.
Ông có người anh cả đã đến vùng đất này từ năm 1942 và anh ta đã lập gia đình ở đó. Chính vì vậy mà cha mẹ ông đã gửi ông tới gia đình người anh này để những mong cho ông đỡ khổ . Nhưng sướng chẳng thấy đâu mà khổ lại càng chồng chất lên cao hơn.
Ông sống với ông anh cả ốm yếu và một bà chị dâu hết sức cay nghiệt . Bà ra sức mắng nhiếc em chồng mình là đồ bỏ đi, đò ăn bám , đồ ăn hại ...trong khi ông ngày đó mới có 6-7 tuổi . Nhưng bà chị chồng không để ông yên , bà đe doạ không được bắt đầu cầm roi đánh tới tấp khiến cho cậu bé Bớp nổi đầy lươn trên người . Cậu bé khóc thảm thiết , cậu van xin nhưng bà chị bĩu môi , mặt hoằm hoằm nhìn cậu đay nghiến:
- Thằng anh mày ốm yếu , vô tích sự , còn mày , khôn hồn thì làm việc theo sự chỉ đạo của tao . Chớ làm biếng nếu không thì liệu cái thần hồn đấy
Cậu bé Bớp ngày đó sợ hãi và xin làm mọi việc . Sức khoẻ thì yếu nhưng ngày nào cậu bé cũng phải kéo sợi đến tận đêm khuya thì mới được đi ngủ . Hỏng bà chị đánh , ngủ gật bà chị đánh ...Chẳng ngày nào cậu bé lại không phải hứng chịu 2-3 trận đòn . Cậu khóc , khóc nhưng đâu có ai thương tình. Ông anh thương em nhưng sợ vợ nên lực bất tòng tâm.
Cuộc sống cực khổ vất vả ngày ngày trôi qua nặng nề với cậu bé nhỏ tuổi và gầy yếu. Cho đến một ngày cậu phát hiện trên má mình những mảng đỏ nhu những cái chén úp . Nó đỏ tấy , đau rát và chảy máu.
Nhưng cậu bé vẫn cặm cụi làm việc : nấu cơm, nấu cám , băm bèo , giã gạo để chăn nuôi đàn lợn 10 con do bà chị chồng giao phó . Không làm chỉ có mà chết.
Còn những vết loét đỏ ấy cứ theo thời gian ma loen ra đầu tiên là ở mặt rồi tay chân nhưng sợ nhất là hai đầu gối của cậu không còn đau nữa , ngã cũng chẳng thấy đau gì cả . Và ngày ngày những vết chợt vết loét càng lớn lên chảy máu , chảy mủ nhiều hơn, trông cậu như con ma cà rồng vậy.
Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ cậu bé chưa bao giờ được đi chơi cùng chúng bạn , được mặc quần áo mới hay có được một ngày bình yên nhưng bây giờ khi bị loét người tê gối cả nhà người anh cả và hàng xóm lân cận đều khiếp sợ , xa lánh.
Tuy không còn phải chịu những trận đòn của bà chị chồng ghê gớm nữa nhưng cậu Bớp lại phải đối mặt với sự đau đớn về thể xác lẫn linh hồn.
- Lúc đó tôi sợ hãi lắm , tôi run rẩy , khóc lóc , đau đớn , tôi phát rồ phát dại như kẻ điên . Tôi than khóc, tôi đập mọi thứ trước mắt tôi. Thế giới lúc đó sao mà đen tối đến vậy.
Sự đau khổ đến với cậu Bớp khiến cho dân làng khiếp sợ nhưng điều đáng sợ hơn là các anh trai của anh sẽ không thể lấy vợ được vì trong nhà họ có một thằng em bị hủi. Những khi có khách tới nhà , anh liền bị dấu vào chiếc hòm kín . Hễ nhìn thấy anh la dân làng bỏ chạy , khiếp sợ.
Cuộc sống đã đau khổ nay lại càng đau khổ hơn , anh Bớp sống không bằng chết , anh ngây dại, bơ phờ , chán trường.
Cho đến năm 1959-1960 anh đươc điều trị tại viện phong Văn Môn . Cuộc sống những tưởng sẽ vui hơn một chút vì thân thể anh được lành sạch nhưng chẳng ai ngờ đâu sau đó anh lại bị cách li khỏi cộng đoàn những người phong vì bị nghi ngờ là mắc bệnh lao phổi . Số là lúc còn nhỏ anh bị sâu răng , viêm lợi nên miệng hay bị chảy máu cộng thêm với bệnh viêm phế quản mắc từ nhỏ nên lần thứ 2 anh bị cô lập. Anh bàng hoàng đau khổ , anh than khóc suốt ngày đêm đưa anh vào tâm trạng cô đơn , trống rỗng . Đi đâu những người bạn phong cũng xa lánh vì họ sợ bệnh lao sẽ lây sang họ nên họ chạy thật xa . Và cũng từ đó anh có cái tên là : Ông Lao Phổi
Ông lang thang , thẫn thờ ngoài đương , đầu tóc bơ phờ , quần áo sộc sệch , khuôn mặt buồn thảm , đôi mắt rầu rĩ chĩu nặng . Ông khóc lóc thảm thương nhìn mọi người cầu xin nhưng ai cũng xua tay chạy trốn . Những người không đi được , cụt hai chân thì sợ hãi , la hét , xua đuổi. Tối về trong căn phòng lạnh lẽo ông lại tự than thân trách phận , nguyền rủa cuộc đời đã bắt ông phải chịu cảnh như thế . Ông đập đầu vào tường cho chết đi nhưng ông lại không dám. Cuộc đời đau khổ quá.
Rồi đến năm 1962 ông được đưa vào Quỳnh Lập - Nghệ An để điều trị lao nhưng các bác sĩ ở đó cho biết ông không hề bị lao, ông mừng phát điên lên , ông nhảy múa khiên mọi người tưởng ông bị điên . Ông sống ở đó ít lâu và quay lại Văn Môn nhưng ông vẫn bị xa lánh vì ông vừa trở về từ viện lao . Họ vẫn kì thị , rồi ông lại được chuyển lên Bạch Mai an dưỡng sáu tháng để an dưỡng và tránh lời đàm tiếu của mọi người.
Sáu tháng trôi qua , ông lại trở về Văn Môn , ông đã dần bớt đi mặc cảm , sống và lao động bằng chính đôi bàn tay đầy thương tích của mình. Ông tham gia phong trào thanh niên , làm mai táng chôn cất những người phong xấu số . Ông cũng đi làm thuê cho nhiều người để kiếm tiền . Năm 1968 , vỡ đê , ông tham gia cứu vớt người và tài sản của nhiều người nên mọi người cũng dần yêu thương ông hơn trước. Cuộc sống âu cũng bớt đi vất vả và êm đềm trôi qua.
Cho đến ngày có người giới thiệu cao hổ cốt rất tốt cho sức khoẻ , ông mua về uống nhưng nào ngờ bệnh phong lại bùng lên trong ông dữ dội , hai mắt ông dần dần mờ đi và đến năm 1974 thì hỏng hẳn không còn nhìn thấy gì nữa.
Ông đâm ra chán đời , chỉ ăn với nằm ,ông coi mình là kẻ phế nhân , bụi đời , ông lâm vào cảnh khóc cười miên man, chẳng còn biết và thấy gì nữa . Ông nghĩ đến cái chết và thực sự lúc đó tâm hồn ông như chết hẳn rồi, ông chỉ sống như cái xác không hồn ông lảm nhảm rồi im tịt, lắm lúc khóc dữ dội sau lại cười ngây dại . Rồi bệnh phong gớm ghiếc ấy đã cướp đi của ông 10 ngón tay , 10 ngón chân, còn cánh tay , cẳng chân thì loét đỏ, lồi lõm trông sợ vô cùng . Giờ đây ông không còn khóc hay cười ngây dại nữa mà thay vào đó là sự im lặng đến lạnh người, nhiều ngươi xung quanh khi đó cho rằng ông đã bị câm vì đau khổ. Họ an ủi ông mãi ông cũng không vơi đi . Và cuộc sống nặng nề ấy như kéo ông đến bờ vực tuyệt vọng , ông như cỗ xe không người lái đang lao thẳng xuống bờ vực ấy. Ngày qua ngày , tháng qua tháng , năm qua năm trôi đi . Cho đến một hôm khi đang ngồi trên giường bệnh ,ông chợt tỉnh thức tâm can khi nghe tiêng chuông nhà thờ . Nó sao mà rộn ràng , tha thiết đến vậy .Âm thanh ấy hàng ngày vẫn vang lên vậy mà tại sao ông không biết . Tiếng chuông ấy thúc đẩy ông xuống giường ,cầm gậy mà lò dò tìm đến nơi có tiếng chuông . Ông quỳ xuống khấn nguyện và xin Chúa thứ tha lỗi lầm , ông cảm tạ Chúa vì nhờ có Chúa mà ông như được sống lại.
Rồi từ đó ông xin ra nhập Giáo Hội Chúa Kitô và hàng ngày vẫn lần mò tới nhà thờ cầu nguyện . Khi được hỏi :
-Động lực nào khiến ông đến nhà thờ cầu nguyện hàng ngày mà không hề vấp ngã
Ông trả lời:
-Chính Chúa đã soi sáng tâm hồn tội lỗi của tôi , chính Ngài đã gọi tôi và là Ngưòi bạn đường quan trọng nhất của tôi .Ngài đưa tôi đi nên tôi không hề vấp ngã . Và bây giờ tôi hiểu rằng chỉ trong Ngài tôi đươc an ủi và đưoc sống trong tình yêu thương và chia sẻ của bạn bè , của Ban Giám Đốc Bệnh viện phong Da Liễu Văn Môn , của các ân nhân , thân nhân .......Tôi đã tìm đựơc lẽ sống để sống tốt hơn.
Ông Bớp bây giờ đã 70 tuổi rồi, mù hai mắt , hai tay và hai chân cụt nhưng ông vẫn ngày ngày đến nhà thờ cầu nguyện. Mỗi khi kể về cuộc đời mình ông lại khóc nhưng có lẽ chỉ có Chúa và gia đình Văn Môn này làm cho ông có nghị lực để sống tiếp quãng đời còn lại , ông vui lắm.
" Niềm vui của một ngươi tội lỗi được kêu gọi trở nên công chính, niềm vui vì được thực sự sống trong tình yêu của mọi người, của BGĐ bệnh viện phong - da liễu Văn Môn ....... ở đời này không có gì hạnh phúc hơn là được sống trong tình yêu thương của tất cả mọi người".
Thưa các bạn,
Ông Bớp chỉ là một trong những người khốn khổ , bệnh tật đã nói lên tâm tư nguyện vọng của mình với cuộc sống. Họ đau khổ , bệnh tật , họ cần tình yêu thương của tất cả chúng ta trên hết mọi sự. Họ cần lắm , các bạn ơi!

Saturday, January 19, 2008

VĂN MÔN - CÁNH CỬA LÒNG NHÂN ÁI

MÙA HÈ 2005, CHÚNG TÔI ĐẾN BỆNH VIỆN PHONG – DA LIỄU VĂN MÔN - THÁI BÌNH ĐỂ CÙNG CHIA SẺ CUỘC SỐNG VỚI TẤT CẢ BÀ CON Ở ĐÂY.


CHÍNH NƠI ĐÂY, VỚI BIẾT BAO NHỮNG KỈ NIỆM THẤM ĐẬM TÌNH NGƯỜI, CHÚNG TÔI CÓ ĐƯỢC BÀI HỌC TÌNH NGƯỜI YÊU THƯƠNG VÔ BỜ BẾN.


TÌNH YÊU THƯƠNG NÀY ĐƯỢC DIỄN TẢ TRONG NHỮNG HÌNH ẢNH CỦA ĐOẠN VIDEO VỚI NHAN ĐỀ:


VĂN MÔN – CÁNH CỬA LÒNG NHÂN ÁI


XIN GỬI ĐẾN MỌI NGƯỜI VỚI TẤT CẢ LÒNG TRI ƠN SÂU SẮC NHÂN NGÀY THẾ GIỚI NGƯỜI BỆNH PHONG 26-1-2008.

Phaolô Nguyễn Trung Thiên



Friday, January 4, 2008

HÀ GIANG ĐẸP LẮM

HÀ GIANG QUÊ HƯƠNG CHÚNG TA
ĐƯỜNG LÊN CỔNG TRỜI

CỔNG TRỜI QUẢN BẠ-HÀ GIANG

ĐỒI CÔ TIÊN NHÌN TỪ CỔNG TRỜI

THỊ TRẤN TAM SƠN-QUẢN BẠ

HTX TẦM XUÂN-XÃ QUYẾT TIẾN

DỐC BẮC CUM


NGÔI NHÀ NGUYỆN TẠM THỜI

HỌ GIÁO THÁNH TÂM - HÀ GIANG