Mẹ kính yêu !
Có lẽ con phải nói câu : " Con cảm ơn mẹ " đã từ lâu lắm rồi! Vậy mà cho đến bây giờ con vẫn chưa bao giờ nói câu ấy với mẹ . Con thật lòng xin lỗi mẹ và cám ơn mẹ nhiều lắm.
Con cảm ơn mẹ vì mẹ đã mang nặng đẻ đau rồi sinh ra con, nuôi nấng và chăm sóc con từng ngày.
Con cám ơn mẹ đã chịu bao đau khổ, hi sinh, vất vả suốt đời vì con. Dù cho con chưa bao giờ nói câu cảm ơn đến mẹ nhưng trong thâm tâm con, con luôn cảm ơn mẹ.
Từ khi mang thai con, mẹ đã vất vả. Từ khi sinh ra con mẹ còn vất vả hơn nữa để lo lắng, chăm sóc, dạy dỗ con nên người. Con biết đã nhiều đêm, mẹ thức trắng vì bệnh tật của con. Rồi nhiều đêm mẹ trằn trọc, suy tư về tương lai của con và của gia đình ta sau này. Tuổi tác đã hằn lên đôi mắt, đôi tay, thân thể mẹ. Mẹ đã đang già đi thật rồi vì thời gian, vì gánh nặng gia đình và vì tất cả mọi chuyện của cuộc sống đè nặng lên đôi vai mẹ. Nhưng con vẫn thấy mẹ mỉm cười mà không một lời than thở. Mẹ ơi! Mẹ biết không? Chính nụ cười hiền hậu và nhân từ ấy đã dạy con bài học đầu tiên khi vào đời: đó là hãy luôn mỉm cười dù cuộc sống có nhiều thử thách và khó khăn.
Trong mắt con mẹ luôn là Thiên Thần, tuy không có cánh, không vòng Thánh nhưng với con mẹ rất đẹp và đẹp hơn cả Thiên Thần nữa!
Ngồi nhớ lại những ngày thơ ấu, con đã rất tinh nghịch, quậy phá, mẹ đã đánh con, những cái roi ngày đó sao mà đau quá mẹ ạ! Lúc đó con đã khóc rất dữ dội, đúng không mẹ? Lúc đó con đã rất giận mẹ nhưng con biết khi đánh con lòng mẹ cũng đau xót và thương con lắm. Mẹ không cho con đi nắng, không cho con tắm ao, không cho con nghịch bẩn và luôn dành cho con những cái roi khiến con đau chết điếng mỗi khi con phạm lỗi. Lúc đó, con đã rất ghét mẹ vì con nghĩ mẹ ghét con nên mẹ đánh con, mẹ không yêu thương con.
Nhưng bây giờ khi đã lớn khôn, con mới biết và cảm ơn mẹ vì sự nghiêm khắc đến yêu thương vô bờ mẹ đã dành cho con. Con đã nên người từ chính những cái roi đau đớn ấy của mẹ. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm !
Khi con bắt đấu bước chân vào cấp III, rồi vào trường trung cấp thì mẹ vẫn là người lo lắng nhất cho con. Có nhiều khi bố con vắng nhà , đi làm xa thì gánh nặng kinh tế của gia đình lại một mình mẹ lo.
Có những mùa đông lạnh giá, khi mọi người vẫn còn ngủ ấm trong chiếc chăn bông thì mẹ của con lại phải thức dậy, đi ra nghĩa địa để làm cái công việc mà có lẽ đối với một số người thì đó là một công việc hết sức tầm
thường đó là chôn xác những người chết và thay nhà mới cho những xác chết đã lâu năm. Con còn nhớ khi đó mẹ đã nói:
" Vì miếng cơm manh áo, tiền học tập của các con mà mẹ sẵn sàng làm mọi việc dù là gian khổ và khó khăn nhất "
Câu nói ấy của mẹ khiến cho trái tim con vỡ tung ra vì con đã cảm nhận được tình yêu thương thự sự mẹ dành cho con.
Mẹ ơi! Con muốn nói rằng: con chưa bao giơ thấy tủi thân hay xấu hổ vì bố mẹ yêu dấu của con làm nghề mai táng cả mà ngược lại con còn thấy tự hào vì con được làm con của bố mẹ! Có những lần con đã ngồi khóc một mình, con khóc không phải vì tủi thân mà vì con thấy thương mẹ và yêu mẹ biết bao.
Tuy gia đình ta còn khó khăn nhưng chính tình yêu mà mẹ dành cho chúng con đã tiếp thêm sức mạnh để con học tập và sống thật tốt trước cuộc đời.
Bây giờ con đã trở thành một y tá- được chăm sóc sức khỏe cho tất cả mọi người đặc biệt là những người bệnh phong, con càng cảm thấy hãnh diện vì cái nghề cao quý ấy chính mẹ đã hướng dẫn cho con. Con cảm ơn mẹ.
Có những người mẹ rất giàu có, tiền của nhiều và là những qúy bà hết sức sang trọng trước mặt mọi người, được thế gian ngưỡng mộ, cung phục. Nhưng những người đó cũng sẽ không bao giờ đẹp bằng mẹ của con cả. Tuy đối với thế gian mẹ chẳng là gì cả nhưng đối với con mẹ là tất cả, mẹ là món quà vô giá mà Thượng Đế đã ban tặng cho bố con và cho cả chúng con nữa nên mẹ là nhất và không có gì có thể so sánh được với mẹ Nghĩa của con cả. Con yêu mẹ nhiều lắm! Tuy không bao giờ nói ra điều này nhưng mẹ kính yêu của con, con xin lỗi mẹ vì những gì con đã làm cho mẹ phải phiền lòng và xin hứa với mẹ con sẽ sống thật tốt trong bổn phận làm con thảo hiếu, làm tròn bổn phận trong mọi công việc để xứng đáng với công ơn dưỡng dục mà bố mẹ đã dành cho con.
Nhân kỉ niệm 80 năm ngày thành lập Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam 20 -10, con xin được bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến mẹ, con kính chúc mẹ mạnh khỏe, hạnh phúc, bình an và sống lâu trăm tuổi. Con yêu mẹ và yêu mẹ mãi mãi!
Con gái của mẹ
Bùi Hiếu Ngọc
Monday, October 18, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment