Lạy Chúa, chiều nay là chiều thứ 7, người đàn ông mang tên Phạm Văn Bớp vẫn đến nhà thờ tham dự Thánh lễ như thường lệ. Vẫn đôi nạng dò dẫm và đôi chân thận trọng, ông ấy khùa khùa từng bậc để lên từng bậc để lên cửa nhà thờ, cúi chào Thánh Thể một cách cung kính rồi lại dò dò vào chỗ ngồi, làm dấu Thánh giá và đứng thinh lặng một lúc rồi ngồi xuống ghế. Vẫn hành động ấy, cử chỉ ấy hành ngày vẫn diễn ra vậy mà nó luôn mang lại cho con cảm giác khâm phục và xúc động. Con liên tưởng tới một lời thánh ca:
“Con mù loà con không thấy Chúa nhưng Chúa hằng ở mãi trong con”và “ hãy lấy đức tin bù lại nếu giác quan không cảm thấy gì “
Lạy Chúa, Chúa biết ông ấy mù và mọi người ở bệnh viện này cũng biết ông ấy mù. Vậy mà sao con lại cảm thấy lòng ông ấy, tâm trí ông ấy sốt sắng, yêu mến Chúa nóng bỏng, ngập tràn trong từng lời kinh, trong cử chỉ cung kính và nhất là động lực khiến ông ấy ngày ngày lần mò tới nhà thờ trong các giờ kinh phụng vụ và các Thánh lễ.
Ông ấy nói : chính Chúa là động lực và là nguồn ánh sáng chói lọi dắt ông ấy đi mấy chục năm nay nên ông ấy chưa hề bị vấp ngã. tuy đôi mắt ông ấy mù loà nhưng ông ấy cảm thấy Chúa luôn hiện hữu trong ông ấy, Chúa hiền hậu và trìu mến nhìn ông ấy. Chính Chúa là đôi bàn chân, đôi bàn tay, là đôi mắt, là con tim ông ấy. Chúa cứ mời gọi và ông ấy cứ đến cùng Chúa.
Tuy bị bệnh tật hành hạ trong đau đớn nhưng ông vẫn tin tưởng và xác tín vào Chúa, Chúa sẽ ban cho ông khỏi sự chết muôn đời và ông ấy sẽ lại trở về Thiên đàng với một hình hài đầy đủ và đẹp đẽ. Chúa là sức mạnh để ông ấy tiếp tục sống.
Ông Bớp khao khát được rước Thánh Thể mỗi ngày để từ đó thể xác và linh hồn ông được bổ dưỡng và lớn mạnh trong Chúa. Ông khao khát được chiếm hữu Chúa trọn vẹn. Ông ấy muốn Chúa ở cùng ông ấy mọi nơi, mọi lúc ngay cả trên giường bệnh, Chúa là cây lạng đưa ông ấy về Nước Trời. Ông ấy tự hào vì chính bản thân đang chịu đau khổ cùng Chúa trên cây Thánh giá. Bị bệnh phong cùi đã bao nhiêu năm nay, niềm vui rất ít nhưng đắng cay và nước mắt thì chan chứa ấy vậy mà niềm tin tưởng cậy trông vào Chúa thì chưa bao giờ vơi bớt. ông ấy thường khấn rằng:
“Lạy Chúa, con xin phó thác mọi sự trong tay Chúa”
Ông ấy nói trong tiếng khóc, ông ấy khóc vì đời ông đau khổ và đau đớn, điều này tránh làm sao được vì bệnh tật, vì đôi mắt mù loà, thân hình tàn phế, lở loét. Ban ngày hay đêm tối ông ấy làm sao mà biết được nhưng mọi lúc và mọi nơi con luôn nhìn thấy ông ấy đọc kinh và lần hạt để cầu nguyện cho tất cả mọi người.
Khi suy niệm về cuộc đời và nhất là cuộc sống của những người phong đau khổ cách riêng là những người Kitô hữu là người phong con mới thấm thía một điều rằng: cuộc sống vốn không phẳng lặng và chưa bao giờ là bình an cả. Nó bấp bênh và chứa đựng những nỗi niềm riêng tư. Khi chúng con vui cười hạnh phúc vì có nhiều người yêu mến hay có nhiều tiền thì bên cạnh chúng con lại có rất nhiều người đang phải đau khổ, quằn quại vì bệnh tật hành hạ. Trong khi chúng con đang vùi mình vào những cám dỗ của thế gian như tiến tài, địa vị, danh vọng thì chúng con đã quên mất Chúa, chúng con bắt tay với ma quỷ và có lẽ đôi lúc chúng con cũng trở thành ma quỷ. Đôi mắt tâm hồn chúng con lúc đó đã mù, mù thật rồi Chúa ơi !
Chúng con vì buôn ba mà quên đi mất rằng mình là một Kitô hữu, chính mình có bổn phận và trách nhiệm sống lời Chúa. không nhà thờ, không cầu nguyện, chẳng Thánh lễ hay làm việc bác ái- chúng con đã mù, mù mất đôi mắt đức tin rồi Chúa ơi!
Con thấy cuộc sống như gió thoảng mây bay, ngày nay là hạnh phúc, ngày mai là đau khổ nhưng cuộc đời là một quy luật. Con người không phải sinh ra để tuân theo quy luật sao ? Ấy vậy mà trong niềm tin có Chúa, chẳng có quy luật nào cao trọng và vô cùng như quy luật tình yêu.
Lạy Chúa !
Có ở trong những giây phút thinh lặng để suy niệm, chúng con mới biết lời Chúa, việc cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, rước Thánh Thể và việc bác ái quan trọng là dường nào. Họ mù nhưng tâm hồn họ trong sáng, họ khao khát có Chúa, đón nhận Chúa trong từng phút giây. Vậy mà chúng con- những người mắt sáng, chân tay lành lặn mà đôi mắt đức tin lại mù loà đến vậy ? Trong Thánh vịnh có câu:
“ Lời Chúa là đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường cho con đi”
Chiều nay, mà không phải, chỉ sau khi kết thúc Thánh Lễ chiều thứ 7 ngày hôm nay, là trời sẽ sập tối, một bóng đen dày đặc bao phủ khắp mặt đất. Cái bóng tối tự nhiên ấy sẽ làm cho chúng con không còn nhìn thấy cái gì nữa cả nếu không có đèn điện hoặc một ngọn đuốc sáng soi đường. Nhưng nếu trong tay chúng con không có những dụng cụ mang ánh sáng ấy thì sao nhỉ? Rắn rết, hố sâu, đường gồ ghề đang chờ đợi chúng con ? Chúng con sợ lắm Chúa ơi!
Xin hãy thắp lại ngọn lửa yêu mến Chúa trong lòng chúng con nếu ngọn lòng chúng con khô khan, nguội lạnh hoặc khi ngọn lửa yêu mến Chúa còn leo lét cháy thì Chúa ơi, xin hãy khêu lên cho nó bừng bừng cháy Chúa nhé! Và qua đó xin cho chúng con hiểu rằng:
“ Không phải mọi sự thiếu hụt, đau khổ về thể xác và tinh thần ở trên đời này đều là hình phạt khắc nghiệt mà nó là những dấu chỉ yêu thương Chúa muốn dành cho người Chúa hằng yêu mến “
Têrêsa Bùi Hiếu Ngọc
nunngoc2008@yahoo.com
Tuesday, September 28, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment