GỬI NHỮNG TÂM HỒN ĐAU KHỔ
Các bạn thân mến !
Có một câu chuyện kể rằng có một anh bạn trẻ đến than thở với Thượng Đế rằng :
- Lạy Ngài xin cho tôi được sớm chết đi vì cuộc sống của tôi có quá nhiều đau khổ. Tôi bị mọi người khinh rẻ, nhục mạ, xa lánh vì họ cho tôi là con bệnh dễ lây, là một cái gai trong con mắt xã hội, họ muốn loại bỏ tôi vì tôi không có gì để mà họ vui lòng
Thượng Đế nhìn anh ta với con mắt đầy cảm thông và chia sẻ
- Con ta, còn điều gì trong lòng làm con khó chịu, con hãy cứ nói ra cho nhẹ lòng ?
Anh bạn trẻ mặt mũi ỉu xìu nhìn Thượng Đế mà thưa rằng:
- Muôn tâu Thượng Đế, cuộc đời con kể ra thì rất dài mà có nằm mơ chắc Ngài cũng chẳng bao giờ nghĩ cuộc sống tồi tệ đến như vậy
Thượng Đế nhìn anh bạn trẻ
- Vậy sao ? Con kể ta nghe đi để xem cuộc sống con khổ đến dường nào ?
- Muôn tâu Ngài, con đã không may mắn ngay từ khi mới lọt lòng mẹ. Sau khi con vừa chào đời thì mẹ con qua đời, bố con phải một mình nuôi con khôn lớn. Vì sợ con thiếu đi bàn tay chăm sóc của người mẹ nên khi con lên 7 tuổi thì bố con lấy vợ Hai, con cứ tưởng có Dì Thêm là sung sướng hạnh phúc vì bố con sẽ bớt đi gánh nặng gia đình, nào ngờ Dì ấy không những không chu toàn bổn phận của người vợ mà Dì Thêm con ra sức ăn chơi, phố xá, cờ bạc….. bỏ mặc chồng con ở nhà làm lụng vất vả. Tuổi thơ của con cũng gắn liền với những trận đòn khiếp sợ của dì Thêm khiến con như kẻ mất hồn, còm nhom, bệnh tật bố con thương con nhưng cũng không làm gì được vì sợ vợ.
Nhiều năm sống như vậy khiến con như kẻ vô hồn, con mặc kệ mọi thứ, con chán học vì thực ra học buổi có buổi không khiến con mấy năm liền đươc giữ lại làm lớp trưởng Khung, chán học, sợ hãi con đâm ra bụi đời nghiện ngập, hút hít. Lúc đầu thấy có mấy nhỏ bạn thấy con đau đớn, quằn quoại vì những trận đòn của bà dì ghẻ nên chúng nó cho hút thuốc lá để quên đi cơn đau nhưng ít lâu sau con thấy người bứt dứt, khó chịu, con vật vã, đau đớn, con cào cấu hành hạ bản thân cho đỡ khó chịu nhưng lần một thì nhẹ nhàng còn những lần kế tiếp thì khó chịu hơn, bọn nhỏ bạn cho biết là con đã được hút Ma Túy. Đã nghiện rồi là rất khó bỏ, con đã không ngừng bán trộm đồ đạc trong nhà để lấy tiền hút thuốc. Mãi sau này, con đã được bố con phát hiện và cho vào trại cải tạo để cho con làm lại cuộc đời. 13 tuổi con được đưa vào trại cải tạo, sau vài năm ăn năn con đã trở về nhưng khi trở về bố con không còn nữa, dì Thêm đã bỏ đi, nhà cửa chẳng còn gì, con đâm ra không cửa, không nhà, lang thang bờ bụi, làm thuê kiếm sống. Con không dám về làng vì con mắt nhìn soi mói của bà con hàng xóm vì họ cho rằng con là một đứa con khốn nạn, xấu xa và bệnh hoạn. Những đứa trẻ ngày nào chơi với con giờ nhìn thấy con nó chêu chọc con là Thằng Tù
Con mệt mỏi quá Thượng Đế ạ, đầu óc con đau đớn, cùng quẫn, lo lắng xen lẫn với tủi nhục, con không hiểu vì sao nhiều người quanh con có cuộc sống an nhàn, thanh bình là vậy, thế mà cái thân con lại khốn nạn thế này
Chàng trai trẻ thổn thức, anh khóc vì thương cho số phận mình. Nghe anh kể chuyện, Thượng Đế nhân hậu nhìn anh
- Con yêu của Ta phải chăng đó chính là nguyên nhân con muốn chết
- Thưa, vâng vì con thấy con không có giá trị gì trong mắt mọi người, con không muốn gặp ai cũng như không muốn thổ lộ tâm tình cùng với ai cả vì con sợ họ lại xa lánh con, hắt hủi con. Lắm lúc con thấy mình nên chết sớm vì chết còn sướng hơn là sống trong đau khổ, dằn vặt, thực sự con không thể chịu đựng nổi, Thượng Đế ạ !
Thượng Đế nhìn anh mà rằng :
- Nếu con muốn chết đến như vậy thì con hãy trả lời Ta một số câu hỏi trước khi chết nha. Ta muốn xem thực sự con có cần phải chết hay không nha
1. Con có con yêu mến cuộc sống này nữa không ? – Thưa : có
2. Con có cần có ai đó yêu thương con không ? – Thưa : có
3. Con muốn chết vậy thì con đã đáp trả được công cha mẹ nuôi con lên người chưa ? - Thưa : chưa ạ
4. Cha mẹ nào khi sinh ra con cũng mong muốn con cái mình thành người ngoan hiền, có đạo đức và có ích cho xã hội chứ đâu muốn con mình tìm đến cái chết vì sự yếu đuối và ích kỉ của bản thân con chứ!
5. Tại sao khi đau khổ con không tìm ai đó để chia sẻ nỗi buồn? Tại sao con lại khép mình, con sợ mọi người khinh chê con sao? Ta nói để con biết không phải ai cũng xấu như con nghĩ đâu, có rất nhiều người xung quanh con đang mở rộng vòng tay nhân ái, sẵn sàng giúp đỡ con trong những lúc con xa ngã
6. Tại sao khi con lâm cảnh ngặt nghèo, con không ăn năn làm lại cuộc đời mà lại muốn chết, cái chết chưa phải là hết đâu con trai ạ. Ở đời sống sao cho mọi người tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ mới là tốt. Ta biết con nhận ra rằng mọi người làng con có thành ý với con khi gọi con là Thằng Tù nhưng có sao đâu khi con lấy công chuộc tội. Ở đời này tình thương là một thứ vô giá, khi con yêu thương kẻ khác như chính mình con, khi con thấy rằng cuộc sống của con có ích thế nào với những kẻ cơ nhỡ bần cùng thì con sẽ thấy được rằng : cuộc đời tươi đẹp biết bao. Con còn trẻ, con đừng bao giờ vì những lúc yếu lòng mà coi thường mạng sống của mình vì thân con không tự dưng mà có, linh hồn con không phải tự nhiên mà thành. Con phải biết quí trọng những gì thuộc về con, con hiểu không ?
Các bạn thân mến, không ai trong chúng ta là chưa bao giờ vấp phạm hay sai lầm để rồi dẫn đến những đau khổ không đáng có. Có thể ở một cái nhìn nào đó bạn cho rằng: cuộc đời là vô nghĩa nhưng đó chỉ là ý nghĩ không tốt về cuôc đời thôi, đời cho ta một lẽ sống và nhiều tia hi vọng dù mong manh nhưng chính nó sẽ giúp mỗi người chúng ta bước qua cuộc đời này một cách chọn vẹn nhất, hoàn hảo nhất theo ý của mỗi người. Cuộc đời cho ta nhiều thứ nhưng không phải là cuộc đời toàn màu hồng mà đôi lúc nó đem lại cho chúng ta những niềm đau thương khôn tả nhưng theo tôi dù cho chúng ta có không muốn thì những sự ấy vẫn xảy đến với chúng ta, đó là quy luật của cuộc sống mà. Tôi nghĩ đau khổ cũng chỉ là thoáng qua trong lúc ta yếu đuối, thất vọng và mặc kệ mà thôi. Không ai có thể sống mãi với đau khổ được mà điều cốt yếu là các bạn biết vượt qua đau khổ đó bằng niềm tin và sự sống luôn tiềm tàng trong con người các bạn đang chờ để chỗi dậy, vươn mình giúp khẳng định bạn luôn vững tin trước sóng gió của cuộc đời thôi.
Tôi không thể nói khi các bạn đau khổ các bạn phải làm gì vì sự gì làm bạn đau khổ thì sự ấy phải được bạn tháo bỏ.
Tôi cũng đã có những phát giây phút đau khổ và tuyệt vọng nhưng tôi có một thói quen là những lúc ấy tôi tìm một ai đó để chia sẻ và để được chia sẻ và người tôi luôn tìm đến đó là Đức Ki Tô trong nhà nguyện và trò chuyện với Chúa trong lòng tôi. Tôi rất trân trọng những lúc ngồi trong nhà Chúa để tĩnh tâm và cầu nguyện, đứng trước Chúa tôi thấy tôi yếu đuối, đứng trước Chúa tôi thấy tôi có thêm sức mạnh để sống và chiến đấu với những đau khổ mà ngoại cảnh cuộc sống đem lại vì tôi nhận thấy nơi Chúa một luồng sức mạnh lan tỏa tới tôi, mời gọi và thêm sức cho tôi, tôi mến Chúa vô cùng vì với tôi Chúa là tất cả, được gần bên Chúa, tôi như quên đi mọi đau khổ trong tôi, tôi an tâm bước đi vì tôi biết Chúa luôn đồng hành cùng tôi trong mọi nơi, mọi lúc. Tôi thầm cảm tạ Chúa vì hồng ân đó Ngài đã ban cho tôi.
Còn các bạn, khi đau khổ bạn đã tìm ai để chia sẻ? Có khi nào bạn tìm đến cùng Chúa không? Bạn có biết khi bạn đang đau khổ thì Chúa cũng đang đau khổ cùng bạn không?
Tôi rất mong qua những lời chia sẻ trên đây, các bạn sẽ tìm ra một “ con đường”, một sự giải thoát cho những đau khổ mà bạn đang phải trải qua. “ Hãy vui mừng khi có niềm hi vọng, cứ kiên nhẫn lúc gặp gian truân và chuyên cần cầu nguyện “ ( Rôma 12,12)
Hãy cứ vững tin và nở nụ cười trong gian nao nhé các bạn !
Bùi Hiếu Ngọc
Các bạn thân mến !
Có một câu chuyện kể rằng có một anh bạn trẻ đến than thở với Thượng Đế rằng :
- Lạy Ngài xin cho tôi được sớm chết đi vì cuộc sống của tôi có quá nhiều đau khổ. Tôi bị mọi người khinh rẻ, nhục mạ, xa lánh vì họ cho tôi là con bệnh dễ lây, là một cái gai trong con mắt xã hội, họ muốn loại bỏ tôi vì tôi không có gì để mà họ vui lòng
Thượng Đế nhìn anh ta với con mắt đầy cảm thông và chia sẻ
- Con ta, còn điều gì trong lòng làm con khó chịu, con hãy cứ nói ra cho nhẹ lòng ?
Anh bạn trẻ mặt mũi ỉu xìu nhìn Thượng Đế mà thưa rằng:
- Muôn tâu Thượng Đế, cuộc đời con kể ra thì rất dài mà có nằm mơ chắc Ngài cũng chẳng bao giờ nghĩ cuộc sống tồi tệ đến như vậy
Thượng Đế nhìn anh bạn trẻ
- Vậy sao ? Con kể ta nghe đi để xem cuộc sống con khổ đến dường nào ?
- Muôn tâu Ngài, con đã không may mắn ngay từ khi mới lọt lòng mẹ. Sau khi con vừa chào đời thì mẹ con qua đời, bố con phải một mình nuôi con khôn lớn. Vì sợ con thiếu đi bàn tay chăm sóc của người mẹ nên khi con lên 7 tuổi thì bố con lấy vợ Hai, con cứ tưởng có Dì Thêm là sung sướng hạnh phúc vì bố con sẽ bớt đi gánh nặng gia đình, nào ngờ Dì ấy không những không chu toàn bổn phận của người vợ mà Dì Thêm con ra sức ăn chơi, phố xá, cờ bạc….. bỏ mặc chồng con ở nhà làm lụng vất vả. Tuổi thơ của con cũng gắn liền với những trận đòn khiếp sợ của dì Thêm khiến con như kẻ mất hồn, còm nhom, bệnh tật bố con thương con nhưng cũng không làm gì được vì sợ vợ.
Nhiều năm sống như vậy khiến con như kẻ vô hồn, con mặc kệ mọi thứ, con chán học vì thực ra học buổi có buổi không khiến con mấy năm liền đươc giữ lại làm lớp trưởng Khung, chán học, sợ hãi con đâm ra bụi đời nghiện ngập, hút hít. Lúc đầu thấy có mấy nhỏ bạn thấy con đau đớn, quằn quoại vì những trận đòn của bà dì ghẻ nên chúng nó cho hút thuốc lá để quên đi cơn đau nhưng ít lâu sau con thấy người bứt dứt, khó chịu, con vật vã, đau đớn, con cào cấu hành hạ bản thân cho đỡ khó chịu nhưng lần một thì nhẹ nhàng còn những lần kế tiếp thì khó chịu hơn, bọn nhỏ bạn cho biết là con đã được hút Ma Túy. Đã nghiện rồi là rất khó bỏ, con đã không ngừng bán trộm đồ đạc trong nhà để lấy tiền hút thuốc. Mãi sau này, con đã được bố con phát hiện và cho vào trại cải tạo để cho con làm lại cuộc đời. 13 tuổi con được đưa vào trại cải tạo, sau vài năm ăn năn con đã trở về nhưng khi trở về bố con không còn nữa, dì Thêm đã bỏ đi, nhà cửa chẳng còn gì, con đâm ra không cửa, không nhà, lang thang bờ bụi, làm thuê kiếm sống. Con không dám về làng vì con mắt nhìn soi mói của bà con hàng xóm vì họ cho rằng con là một đứa con khốn nạn, xấu xa và bệnh hoạn. Những đứa trẻ ngày nào chơi với con giờ nhìn thấy con nó chêu chọc con là Thằng Tù
Con mệt mỏi quá Thượng Đế ạ, đầu óc con đau đớn, cùng quẫn, lo lắng xen lẫn với tủi nhục, con không hiểu vì sao nhiều người quanh con có cuộc sống an nhàn, thanh bình là vậy, thế mà cái thân con lại khốn nạn thế này
Chàng trai trẻ thổn thức, anh khóc vì thương cho số phận mình. Nghe anh kể chuyện, Thượng Đế nhân hậu nhìn anh
- Con yêu của Ta phải chăng đó chính là nguyên nhân con muốn chết
- Thưa, vâng vì con thấy con không có giá trị gì trong mắt mọi người, con không muốn gặp ai cũng như không muốn thổ lộ tâm tình cùng với ai cả vì con sợ họ lại xa lánh con, hắt hủi con. Lắm lúc con thấy mình nên chết sớm vì chết còn sướng hơn là sống trong đau khổ, dằn vặt, thực sự con không thể chịu đựng nổi, Thượng Đế ạ !
Thượng Đế nhìn anh mà rằng :
- Nếu con muốn chết đến như vậy thì con hãy trả lời Ta một số câu hỏi trước khi chết nha. Ta muốn xem thực sự con có cần phải chết hay không nha
1. Con có con yêu mến cuộc sống này nữa không ? – Thưa : có
2. Con có cần có ai đó yêu thương con không ? – Thưa : có
3. Con muốn chết vậy thì con đã đáp trả được công cha mẹ nuôi con lên người chưa ? - Thưa : chưa ạ
4. Cha mẹ nào khi sinh ra con cũng mong muốn con cái mình thành người ngoan hiền, có đạo đức và có ích cho xã hội chứ đâu muốn con mình tìm đến cái chết vì sự yếu đuối và ích kỉ của bản thân con chứ!
5. Tại sao khi đau khổ con không tìm ai đó để chia sẻ nỗi buồn? Tại sao con lại khép mình, con sợ mọi người khinh chê con sao? Ta nói để con biết không phải ai cũng xấu như con nghĩ đâu, có rất nhiều người xung quanh con đang mở rộng vòng tay nhân ái, sẵn sàng giúp đỡ con trong những lúc con xa ngã
6. Tại sao khi con lâm cảnh ngặt nghèo, con không ăn năn làm lại cuộc đời mà lại muốn chết, cái chết chưa phải là hết đâu con trai ạ. Ở đời sống sao cho mọi người tôn trọng, yêu thương, giúp đỡ mới là tốt. Ta biết con nhận ra rằng mọi người làng con có thành ý với con khi gọi con là Thằng Tù nhưng có sao đâu khi con lấy công chuộc tội. Ở đời này tình thương là một thứ vô giá, khi con yêu thương kẻ khác như chính mình con, khi con thấy rằng cuộc sống của con có ích thế nào với những kẻ cơ nhỡ bần cùng thì con sẽ thấy được rằng : cuộc đời tươi đẹp biết bao. Con còn trẻ, con đừng bao giờ vì những lúc yếu lòng mà coi thường mạng sống của mình vì thân con không tự dưng mà có, linh hồn con không phải tự nhiên mà thành. Con phải biết quí trọng những gì thuộc về con, con hiểu không ?
Các bạn thân mến, không ai trong chúng ta là chưa bao giờ vấp phạm hay sai lầm để rồi dẫn đến những đau khổ không đáng có. Có thể ở một cái nhìn nào đó bạn cho rằng: cuộc đời là vô nghĩa nhưng đó chỉ là ý nghĩ không tốt về cuôc đời thôi, đời cho ta một lẽ sống và nhiều tia hi vọng dù mong manh nhưng chính nó sẽ giúp mỗi người chúng ta bước qua cuộc đời này một cách chọn vẹn nhất, hoàn hảo nhất theo ý của mỗi người. Cuộc đời cho ta nhiều thứ nhưng không phải là cuộc đời toàn màu hồng mà đôi lúc nó đem lại cho chúng ta những niềm đau thương khôn tả nhưng theo tôi dù cho chúng ta có không muốn thì những sự ấy vẫn xảy đến với chúng ta, đó là quy luật của cuộc sống mà. Tôi nghĩ đau khổ cũng chỉ là thoáng qua trong lúc ta yếu đuối, thất vọng và mặc kệ mà thôi. Không ai có thể sống mãi với đau khổ được mà điều cốt yếu là các bạn biết vượt qua đau khổ đó bằng niềm tin và sự sống luôn tiềm tàng trong con người các bạn đang chờ để chỗi dậy, vươn mình giúp khẳng định bạn luôn vững tin trước sóng gió của cuộc đời thôi.
Tôi không thể nói khi các bạn đau khổ các bạn phải làm gì vì sự gì làm bạn đau khổ thì sự ấy phải được bạn tháo bỏ.
Tôi cũng đã có những phát giây phút đau khổ và tuyệt vọng nhưng tôi có một thói quen là những lúc ấy tôi tìm một ai đó để chia sẻ và để được chia sẻ và người tôi luôn tìm đến đó là Đức Ki Tô trong nhà nguyện và trò chuyện với Chúa trong lòng tôi. Tôi rất trân trọng những lúc ngồi trong nhà Chúa để tĩnh tâm và cầu nguyện, đứng trước Chúa tôi thấy tôi yếu đuối, đứng trước Chúa tôi thấy tôi có thêm sức mạnh để sống và chiến đấu với những đau khổ mà ngoại cảnh cuộc sống đem lại vì tôi nhận thấy nơi Chúa một luồng sức mạnh lan tỏa tới tôi, mời gọi và thêm sức cho tôi, tôi mến Chúa vô cùng vì với tôi Chúa là tất cả, được gần bên Chúa, tôi như quên đi mọi đau khổ trong tôi, tôi an tâm bước đi vì tôi biết Chúa luôn đồng hành cùng tôi trong mọi nơi, mọi lúc. Tôi thầm cảm tạ Chúa vì hồng ân đó Ngài đã ban cho tôi.
Còn các bạn, khi đau khổ bạn đã tìm ai để chia sẻ? Có khi nào bạn tìm đến cùng Chúa không? Bạn có biết khi bạn đang đau khổ thì Chúa cũng đang đau khổ cùng bạn không?
Tôi rất mong qua những lời chia sẻ trên đây, các bạn sẽ tìm ra một “ con đường”, một sự giải thoát cho những đau khổ mà bạn đang phải trải qua. “ Hãy vui mừng khi có niềm hi vọng, cứ kiên nhẫn lúc gặp gian truân và chuyên cần cầu nguyện “ ( Rôma 12,12)
Hãy cứ vững tin và nở nụ cười trong gian nao nhé các bạn !
Bùi Hiếu Ngọc
No comments:
Post a Comment