Saturday, February 27, 2010

THẦY TIẾN ƠI ! CHÚNG CON ĐÃ VỀ !

THẦY TIẾN ƠI ! CHÚNG CON ĐÃ VỀ !

Thầy Tiến ơi! Ngày hôm nay vui quá! Cảm động quá, thầy ơi! Con cảm thấy hạnh phúc và hân hoan quá! Nhưng thầy Tiến ơi, vui thế mà sao nước mắt con cứ nhòa đi, con xúc động. Một cảm giác nhớ nhung, yêu thương đang trào dâng lên trong lòng con. Thầy ơi ! Thầy ở trên Trời có cảm nhận được niềm vui ngày hôm nay không? Thầy ơi! Chúng con nhớ thầy nhiều lắm! Con ước gì bây giờ thầy còn ở nơi đây để chung vui niềm vui cùng các thầy cô đáng kính- những người ngày nào cùng thầy gian khổ đào tạo chúng con nên người- các thầy cô là những người thầy thật đặc biệt trong lòng chúng con, những người thầy mà cả cuộc đời này con và các bạn của con sẽ không bao giờ quên- những thầy cô giáo Cùi của chúng con.
Con và các bạn nhớ và biết ơn thầy Tiến nhiều lắm !
Còn nhớ ngày nào lũ học trò nghịch ngợm và có cảnh ngộ bất hạnh chúng con ngày đầu tiên được cầm sách tới lớp học để học chữ. Ngày đó chúng con trông mới thật ngộ nghĩnh làm sao: quần áo rách rưới, chân đất, mái tóc đứa trọc tếu, được lù xù nhưng trong chúng con lúc đó rất thích học. Trong căn nhà trang lụp sụp, chúng con bắt đầu được học những con chữ và mấy con số dài ngắn. Nhưng có lẽ cảnh đầu tiên chúng con được nhìn thấy đó là hình ảnh một thầy giáo có mái tóc hoa râm. hai tay chống lạng, tập tễnh bước vào lớp. Cả lớp ồ lên : Thầy Tiến !
Những con mắt tròn xoe, thơ ngây chúng con đổ hết về phía thầy. Ở Văn Môn, không ai là không biết thầy vì thầy là bệnh nhân phong đến đây đã lâu năm nhưng chúng con không bao giờ dám nghĩ thầy lại trở thành Thầy Giáo của chúng con. Buổi học đầu tiên diễn ra thật vất vả nhưng cũng thật là nhiều kỉ niệm:
Thầy ở trên bục giảng nắn nót và cẩn thận chậm dãi viết từng nét chữ còn bọn con ở dưới thì nói chuyện rồi đánh nhau, vẽ lên mặt nhau những nét nghệch ngoạc trông như mèo ấy... Cả lớp nói chuyện thầy dừng viết chông đôi lạng từng bước xuống chỗ chúng con nhỏ nhẹ:
- Học thôi nào các em ! Muốn thành tài và tiến lên vượt qua mặc cảm con nhà bệnh tật thì các em cần phải học.
Lúc đó, chúng con chỉ cười và " vâng ạ!" cho xong chứ đâu có hiểu điều này có nghĩa là gì đâu?
Buổi học đầu tiên chúng con học là cách đọc và viết chữ A, B, C, D... rồi các số đếm 1,2,3,4...... Ngày qua ngày như thế dưới mái trường tranh lá ấy ngân vang những bài học thầy dạy chúng em.
Ban ngày thầy lên bục giảng, tối về thầy lại thức khuya để soạn giáo án! Thầy ơi, sao đôi bàn tay thầy kì diệu đến vậy- đôi bàn tay không lành lặn vì di chứng của bệnh phong cùi tàn phá vậy mà sao nét chữ thầy vẫn đẹp lạ lùng vậy.

Thầy ơi, ngày đó có rất nhiều lớp học và cũng có rất nhiều thầy cô dạy học đúng không ạ? Có : cô Ngọ, thầy Trù, thầy Tửu, cô Hương, cô Hồng, thầy Cúc.... Các thầy cô ấy cũng tham gia "Gieo giống" cùng thầy đấy. Đôi bàn chân, bàn tay các thầy thật kì diệu : Tàn mà không hề phế. Mặc dù không được đào tạo về mặt sư phạm nhưng bằng tấm lòng yêu mến thế hệ trẻ chúng con mà các thầy cô đã mở trường, mở lớp để dạy dỗ chúng con- mái trường thân thương của những thầy cô giáo Cùi
Con nhớ, năm 1971 bão lụt rất lớn, rồi năm 1972 giặc Mĩ ném bom dữ dội xuống quê hương Việt Nam và trong đó có cả bệnh viện Văn Môn nữa, lắm lúc chúng con đang say sưa nghe thầy giảng,khi nghe tiếng máy bay chúng con lại ríu rít đưa nhau xuống hầm trú ẩn, máy bay qua rồi chúng con lại í ới gọi nhau lên tiếp tục nghe các thầy cô giảng..................
Thấm thoát đã mấy chục năm, đã có biết bao thế hệ học sinh đã trưởng thành dưới mái trường đơn sơ nhưng giàu tình yêu thương ấy.Giờ đây chúng con đã khôn lớn trưởng thành có những người trong chúng con đã trở thành kĩ sư, bác sĩ, những người có chức có quyền trong nhà nước nhưng chúng con vẫn không bao giờ quên ơn giáo dục, dạy dỗ của các thầy cô Cùi kính yêu của chúng con và đặc biệt là sự dạy dỗ nhiệt tình của thầy Tiến đấy!
Trong buổi lễ :
"KỈ NIỆM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11 và TRAO TẶNG KỈ NIỆM CHƯƠNG CHO CỰU GIÁO CHỨC- BỆNH VIỆN PHONG DA LIỄU VĂN MÔN "
Con thấy mọi người đã khóc đặc biệt là con gái thầy đã khóc rất nhiều trong phút tưởng niệm về thầy. Cô ấy khóc và chúng con cũng nghẹn ngào vì năm 2008, thầy còn ngồi trên chiếc xe lăn cùng chúng con ra tham dự Hội nghị cựu giáo chức nhân dịp 20/11/2008, vậy mà bây giờ chúng con chỉ còn thấy thầy trong quá khứ.
Thầy ơi! Thầy ra đi quá sớm khi mà chúng con thực sự chưa đền đáp được công ơn thầy đã " gieo hạt giống Đẹp " trong lòng chúng con.
" Không thầy đố mày làm nên "
Vâng, không có thầy và các thầy cô giáo Cùi đáng kính vun trồng tâm hồn chúng con thì có lẽ chúng con sẽ không bao giờ có được những ngày tươi đẹp như hôm nay, thầy ơi! Thầy có nhớ anh Sơn, anh Hòa, chị Thái, chị Mùi..... không ? Các anh chị ấy giờ đây đã phương trưởng và thăng tiến trên con đường lập nghiệp rồi đấy! Thầy ơi, thầy có vui không khi học trò của thầy bây giờ đã trưởng thành hết cả rồi: bác sĩ, kĩ sư. sĩ quan quân đội, giám đốc.....? Buổi gặp mặt hôm nay các anh chị ấy cũng về dự đông đủ đấy, chỉ còn thiếu thầy Tiến thôi.
Câu nói thầy nói ngày nào bây giờ chúng con đã hiểu, giờ đây chúng con không còn phải cúi mặt hay mặc cảm về số phận " con nhà Cùi" của chúng con nữa mà thay vào đó chúng con đang từng bước khẳng định mình với xã hội rồi? Thầy ơi, có những điều mà chúng con bấy lâu nay không dám nói ra với thầy nhưng bây giờ tâm hồn chúng con đã lớn và đã chín chắn, chúng con muốn nói lời xin lỗi tới thầy và các thầy cô vì ngày xưa chúng con đã không ít lần làm thầy cô phải buồn lòng. Chúng con muốn nói rằng: Thầy cô luôn là người mẹ, người cha của chúng con, nếu thực sự không có các thầy cô "gieo chữ" thì có lẽ anh em chúng con sẽ chẳng có gì cả, con đường chúng con đi nếu không có các thầy chỉ lối thì bây giờ không biết sẽ ra sao nữa. có lẽ, lời cảm ơn mà anh em chúng con gửi tới thầy tuy có muộn màng nhưng thẳm sâu trong đáy lòng chung con luôn biết ơn thầy nhiều lắm!
Các thầy cô bây giờ còn sống cũng đã già cả rồi nhưng con cảm thấy các thầy cô ấy vẫn còn trẻ lắm bởi lẽ các thầy cô sẽ còn phải dạy dỗ chúng con nhiều điều nữa.
Chiều nay, chúng con ra mộ thắp hương tưởng nhớ thầy, nhìn ảnh thầy mà chúng con không sao cầm được nước mắt. Nước mắt chảy ra không sao ngăn lại được. Con không biết có phải tại khói hương nghi ngút làm cay mắt chúng con không hay tại nỗi nhớ thầy đang trào dâng trong mỗi chúng con, anh em chúng con bật khóc vì chúng con không còn được nhìn thấy thầy nữa và còn vì chúng con tự hào vì là học trò của những người thầy giáo Cùi vĩ đại.
Thầy ơi ! Chúng con mãi yêu thầy và nhớ đến thầy. Cầu mong thầy yên nghỉ an lành trong giấc ngủ ngàn thu .

Bùi Hiếu Ngọc

No comments: