Saturday, February 27, 2010

HÃY MỞ RỘNG TÂM HỒN VÀ YÊU THƯƠNG

HÃY MỞ RỘNG TÂM HỒN VÀ YÊU THƯƠNG
Đôi lúc trong tâm hồn mỗi chúng ta có 1 góc cô đơn, chính chúng ta cũng không biết lí do vì sao lại cô đơn như vậy? Có lẽ là do bạn bị người khác bỏ rơi, không được quan tâm, không được yêu thương hay tâm hồn bạn là một tảng đá lạnh đã đóng băng cứng nhắc? Bạn không muốn mở rộng tâm hồn/ Bạn bị cuộc sống vật chất, công danh, tiền bạc hay dòng đời lôi cuốn khiến bạn quên đi mình phải sống như thế nào? Lương tâm bạn bị bỏ quên vào một cõi nào đó trong tâm hồn rồi khoá chặt lại? Bạn không muốn yêu thương hay không muốn được yêu thương?
Bạn thân mến !
Cuộc sống luôn vận động không ngừng và mỗi chúng ta phải quay như chong chóng để rồi thích nghi với sự thay đổi đó. Cuộc sống và công việc rồi cũng có hồi kết, đích điểm để dừng lại nhưng có một thứ không bao giờ có điểm dừng. Một khi bạn bước vào con đường đó bạn sẽ nhận ra rằng: càng đi càng thấy mình thiếu thốn, càng đi càng thấy mình bé nhỏ.
Đó chính là con đường tình yêu đấy các bạn ạ!
Bạn yêu quý !
Nếu bạn bước vào con đường tình yêu, bạn sẽ không bao giờ thấy cô đơn và đau khổ cả vì trong yêu thương không bao giờ có đau khổ. Giống như mảnh đất khô cằn gặp dòng suối mát chảy qua. Đầu tiên nước ngấm vào một mảnh đất nhỏ rồi lan ra, lan ra ngấm hết mảnh đất khô ấy. Bạn nghĩ xem nếu mảnh đất khô cằn thì làm gì có cây mọc nhưng nếu có nước rồi, đất ẩm rồi thì cỏ cây, muôn vật sẽ sinh sôi nảy nở. Vui vẻ làm sao !

Chính vì thế, tôi mới nói nếu không mở lòng mình thì làm sao biết mọi người đang quan tâm, yêu thương tới mình như chú chim nhỏ nếu không rời khỏi tổ thì làm sao biết ngoài kia bầu trời xanh rộng lớn, tiếng đồng loại ríu rít và những cánh đồng hứa hẹn sự sống xanh tươi, triển nở
Vâng, đó cũng chính là cảnh ngộ của 2 em An và Khánh mà kì trước tôi đã kể cho. các bạn nghe trên trang Blog của tôi đó

An và Khánh bây giờ rất khoẻ mạnh, rất hoạt bát và vui tươi lắm không giống như ngày 2 em mới được đưa về Văn Môn: sợ sệt, bệnh tật hành hạ....
Thiết nghĩ nếu không được mọi người phát hiện, giúp đỡ và chăm sóc thì có lẽ An và Khánh bây giờ không biết sẽ ra sao nữa?
Dẫu biết rằng căn bệnh Ichion (bệnh vảy cá) vẫn hoành hành trên cơ thể 2 em, rồi em Khánh dù chỉ còn một mắt hạn chế tầm nhìn rất nhiều nhưng bằng sự yêu thương giúp đỡ về vật chất cũng như tinh thần của cha Jos. Mai Trần Huynh ,BGĐ bệnh viện, các y bác sĩ, 2 sơ Mân Côi và những người bệnh nhân xung quanh.
Sáng sáng, chiều chiều An và Khánh lại đạp xe xuống nhà thầy giáo Hiền để học chữ. An lai Khánh, Khánh đèo An đi thoăn thoắt trên con đường đá quen thuộc, có lúc đi làm qua nhà An và Khánh, chúng lại đòi tôi đua xe đạp cùng với chúng đấy! Với dáng người nhỏ nhắn trên chiếc xe đạp cũng nhỏ bé. Khánh lao vun vút trên đường đá và cười khoái trí. An và Khánh thật khoẻ mạnh đúng không các bạn?
An và Khánh có nụ cười rất xinh đặc biệt là An có chiếc răng khểnh duyên lắm! Nụ cười của 2 em giống như nụ cười của những thiên thần ấy - Những thiên thần của sự mạnh dạn, dũng cảm và vui tươi.
Hằng ngày, An và Khánh được 2 nữ tu Dòng Mân Côi cho ăn uống, tắm rửa, chăm sóc rất chu đáo. Những khi 2 sơ không có nhà thì bà Chu, bà Loan, ông Nhị - là những bệnh nhân sống gần nhà An và Khánh giúp đỡ 2 em trong mọi việc.
Mùa đông này, làn da của An và Khánh cũng bị nứt nẻ vì thời tiết hanh khô và cũng vì bệnh Ichion thường phát triển nhiều về mùa đông và giảm nhẹ vào mùa hè. Lắm lúc An và Khánh đau đớn vì làn da thô ráp, xù xì bị nứt nẻ, chảy máu. Đầu gối sưng lên, tay vừa buốt vừa rát. Có lúc em Khánh phải bò lê bò toài ra đất vì chân tay sưng tấy không sao mà đi được. Nhưng tuy có phải ngồi trong nhà trong thời gian đau chân thì tôi vẫn thấy nụ cười vẫn luôn hé nở trên khuôn mặt hai thiên thần đặc biệt ấy. Chúng vẫn gọi tên tôi, cười với tôi mỗi lần tôi qua nhà 2 em.

An và Khánh rất thích đua xe vì 2 em tự cho mình là một tay lái lụa .Chúng chạy xe rất nhanh, rất khoẻ y như một tay lái thực thụ và chuyên nghiệp vậy. Tôi thầm cảm ơn Ông Trời vì Người đã luôn thương xót 2 thiên thần bé nhỏ và đặc biệt ấy.
An và Khánh vẫn đi học đều đều, vẫn đi xe đạp xung quanh bệnh viện để thăm các cụ bệnh nhân, rồi có lúc Khánh còn dùng xe đạp của chính em để mang chăn bông và quần áo cho các cụ bệnh nhân lên khu Trung tâm kĩ thuật khi họ nhập viện điều trị và trở chăn màn cho họ về nhà khi họ được xuất viện. Điều đó làm An và Khánh lấy làm thích thú lắm.

Tôi lại thấy đó là những việc làm rất tốt, rất ý nghĩa, rất ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng của 2 em nhưng cũng là một bài học cho tôi trong việc phục vụ những người bệnh nhân phong nơi đây.
An và Khánh rất thích được mọi người yêu thương nên hễ cứ có đoàn từ thiện nào hay một người nào đó khi đến thăm chúng là chúng lại muốn họ bế chúng, vuốt ve chúng. Nhiều lần tôi thấy An và Khánh đang nhong nhong trên lưng các anh chị sinh viên tình nguyện hay chúng được kẹp ba trên chiếc xe đạp của các anh chị ấy! An và Khánh lấy làm vui thích lắm nên chúng hò hét, cười ròn rã,
sảng khoái lắm!
Một lần nghe bé An chia sẻ: sau nầy khi lớn lên An sẽ làm một bà Sơ giống như Sơ Hoà đi chăm sóc các bệnh nhân phong ở Văn Môn, Ước mơ thật lớn lao và quá khó để có thể thực hiện được ở An đúng không các bạn? Nhưng không sao, theo tôi, chỉ cần có ước mơ là khả năng ước mơ đó trở thành hiện thực là rất lớn đúng không ạ? Vì muốn là đã được một nửa rồi đấy! Vậy các bạn cũng hãy ước mơ như bé An nhé !
Cuộc sống là những hằng số bất định nên có những sự kiện, những tình huống xảy ra mà có lẽ có nghĩ chúng ta cũng không bao giờ nghĩ tới. Hoàn cảnh của An, Khánh đấy? nếu ai cũng bỏ chúng như mẹ chúng để đi thì có lẽ bây giờ không biết chúng sẽ ra sao? Nhưng nếu không có những tấm lòng nhân hậu của các ân nhân, những nhà hảo tâm thì liệu An và Khánh có được khoẻ mạnh như thế này không nữa?
Cuộc sống vốn khó hiểu và không ngờ phải không các bạn?
Trong tâm tình chào đón năm mới 2010 sắp tới, tôi hi vọng mỗi người chúng ta hãy xem lại tâm hồn mình. Hãy phá tan những tảng băng cứng nhắc trong tâm hồn để dòng suối yêu thương lại ồ ạt tuôn chảy. nếu nó đã trở nên cũ nát thì hãy đổi mới nó nên tốt lành và yêu thương hơn nhé vì năm mới đang tới rồi!
Xin các bạn cùng tôi hợp ý cầu chúc cho 2 bé An và Khánh mỗi ngày một khoẻ mạnh, vui tươi hơn nữa. Và cùng cầu nguyện cho tất cả mọi người đặc biệt là những người đã, đang và sẽ giúp đỡ cho 2 em nói riêng và cho tất cả chúng ta nói chung một năm mới an khang, bình an, yêu thương và tràn đầy niềm vui nhé!
Xin cảm ơn tất cả các bạn!
Bùi Hiếu Ngọc

No comments: